Trịnh Khiêm nghe Hoàng Phủ Ngọc Tuyết gọi Trúc Lâm bằng "chị dâu" liền giật mình nhẹ, lúc nảy khi cô nhóc này còn ở dưới này cùng anh còn nói nào là làm sao có ai phù hợp làm vợ Ngụy Long Thần, còn nào là đừng hòng cô nhóc gọi là chị dâu. Bây giờ, người ta vừa bước xuống liền không nhanh không chậm gọi chị dâu cũng thật thuận miệng ghê. Khóe môi Trịnh Khiêm giật giật. Trúc Lâm có chút kinh ngạc, hơ? Chị dâu à? Cái này cô không dám nhận nha.
- Xin chào, cô là...?
- Ấy chết, nhầm... Nhầm thôi, nhìn cô giống chị dâu của tôi. Tôi là Hoàng Phủ Ngọc Tuyết, em gái của Hoàng Phủ Tề An... Bạn bè của Ngụy Long Thần, cô là vợ anh ấy đúng không?
Trúc Lâm mỉm cười nhẹ rồi gật đầu. Bây giờ Trịnh Khiêm có chút lúng túng về thân thế của Trúc Lâm rồi đó, lúc đầu thì Ngụy Long Thần nói Trúc Lâm có vài nét giống với Hoàng Phủ Tề An. Bây giờ Ngọc Tuyết lại nói Trúc Lâm giống với chị dâu của con nhóc, mà chị dâu của Ngọc Tuyết chẳng phải là vợ của Hoàng Phủ Tước - tên là Linh Chi sao?
- Cô tên là...
- Trúc Lâm.
- Ồ, Trúc Lâm... Cái tên này nghe cũng thật hay. À đúng rồi, nghe Trịnh Khiêm nói cô muốn sang đây học đơn giản là để kinh doanh sao?
Trúc Lâm gật đầu, nhưng sau khi sang nước T, cô lại có ý định khác. Nhưng Ngọc Tuyết nhìn cô một lần thật kĩ, càng nhìn Ngọc Tuyết lại càng cảm thấy Trúc Lâm đúng là rất giống với chị dâu Linh Chi của mình. Nhưng mà... Rõ ràng hai anh chị nhà Hoàng Phủ lấy nhau cũng hơn hai mươi năm, chưa từng nghe nói là có con, nhưng tại sao Trúc Lâm lại giống như vậy... Chẳng lẽ.... Chị dâu Linh Chi trước đó từng sinh con?
- Cha mẹ cô thì...
- Tôi mồ côi từ bé.
- A... Thật ngại quá, xin lỗi.
- Không sao.
Nói xong, Trúc Lâm chỉ cúi đầu nhẹ một cái rồi bước ra ngoài để xem tổng quát ngôi nhà này. Từ những cái nhìn đầu tiên, Trúc Lâm có thể thấy được kiến trúc của ngôi nhà này được xây dựng theo phương hướng và xen lẫn hiện đại và trung đại, ở bên ngoài thì còn có những linh thú thời cổ đại đang trấn giữ, xem ra... Chủ nhân ngôi nhà này là người rất đam mê về kiến trúc. Nhìn xung quanh ngoài sân, từng milimet đều được đo đạc vô cùng kĩ lưỡng, suy ra... Họ là người cẩn thận là toàn vẹn mọi thứ. Ngọc Tuyết và Trịnh Khiêm bước ra ngoài, nhìn Trúc Lâm... Nhưng không thấy cô đi đâu cả, chỉ đứng một chỗ quan sát mà thôi. Ngọc Tuyết có chút khó hiểu, cái ngôi nhà này là nhà tập trung cả bốn ông thần kinh kia mỗi khi tụ tập, Ngọc Tuyết ở đây cũng lâu rồi, nhưng nhiều khi còn chưa biết hết được những thứ ở đây. Hơn hết là, có nhiều nơi bí mật còn có cơ quan nữa cơ, nên Ngọc Tuyết luôn chọn cách không đi lung tung.
- Phu nhân, có cần tôi đưa cô đi không?
- Không cần đâu, tôi quan sát một chút là được.
Bất chợt, Trúc Lâm tiến đến một con rồng màu đỏ ở bên trái ngôi nhà, Ngọc Tuyết đang định hét lên vì cô nhóc biết ở đó có cơ quan, nhưng chưa kịp để Ngọc Tuyết hét lên cảnh báo thì Trúc Lâm đã bước ra bẫy cơ quan rồi.
- Ơ... Cô từng đến