-Không được! Anh không cho phép!
Lúc này, đứng trước mặt Ngụy Long Thần không còn là Tuệ Mộc nữa mà thay vào đó là Long Ân và Định Viêm. Có lẽ bây giờ Ngụy Long Thần không còn nhìn rõ được nữa rồi, nhưng ở bên ngoài... Tần Nhược Ái nhìn thấy rất rõ, cả Long Ân và Định Viêm đều rất giống anh, nhất là hiện tại... Cả hai đứa đều có cùng một biểu cảm là ra sức bảo vệ mẹ mình và biểu cảm này... Đặc biệt giống với Ngụy Long Thần. Bây giờ, Tần Nhược Ái đứng lên... Khẽ cúi đầu.
- Tuệ Mộc tiểu thư... Là do tôi không đúng... Tôi không nên xuất hiện vào lúc này, tôi sẽ đi... Tôi sẽ quay lại Tần gia, mãi mãi cũng không gặp lại Ngụy Long Thần nữa... Cô... Đừng đưa Long Ân rời khỏi anh ấy, anh ấy thật sự không thể chịu nổi đâu.
Tuệ Mộc nhìn Tần Nhược Ái, không hiểu tại sao cô có cảm giác Tần Nhược Ái này không phải người xấu mà trái lại... Cô còn có chút thương cảm cho cô ấy, nhưng mà... Ngụy Long Thần vẫn yêu thương Tần Nhược Ái như vậy, chắc chắn sẽ không để cô ấy rời đi đâu. Long Ân ở đây có lẽ không chịu ấm ức, nhưng Long Ân là con trai cô. Tuệ Mộc tuyệt đối không bao giờ để Long Ân ở lại đây thêm nữa.
- Tần tiểu thư, tình cảm của cô và Ngụy Long Thần tôi nhìn ra rồi. Cô yên tâm, tôi chỉ ở lại đây một tháng mà thôi. Sau khi hoàn thành xong bản vẽ, thì công việc hợp tác giữa tôi và anh ta cũng kết thúc. Cô không cần lo lắng.
- Tuệ Mộc... Ý của tôi không phải như vậy.
Tề An đứng dậy, kéo Tuệ Mộc sang một bên rồi nhìn Ngụy Long Thần nói.
- Ngụy Long Thần, tôi không biết cậu nghĩ thế nào. Nhưng ở đây tôi muốn nói thật cho cậu biết... Định Viêm, đúng là lấy họ Hoàng Phủ... Nhưng trên giấy tờ, tôi là chú ruột của Mộc Mộc. Còn tại sao có Định Viêm... Chắc cậu nên hỏi lại người khác.
Ngụy Long Thần nhìn Định Viêm, gương mặt của bé con bây giờ thật sự chỉ có sự căm phẫn nhìn anh mà thôi, Long Ân lạnh nhạt nhưng đầy nguy hiểm, Định Viêm tức giận lại tràn ngập sát khí. Nếu như Định Viêm không phải con trai của Tề An và Tuệ Mộc, vậy Định Viêm rất có khả năng là con trai của anh. Ngụy Long Thần nhìn Tuệ Mộc, rồi lên tiếng.
- Thằng bé... Là con trai anh... Đúng không?
- Ngụy Long Thần, cậu nghĩ nhiều rồi. Định Viêm là con trai tôi!
Lại thêm một giọng nói phát ra từ sau lưng cô, Tuệ Mộc có chút kinh ngạc nhìn. Thì ta là Liêu Dinh, cô nhớ hắn ta đâu có muốn lộ diện? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, mà là còn trong tình huống éo le như thế này nữa cơ chứ. Định Viêm nhìn thấy Liêu Dinh liền chạy đến ôm lấy anh ta, rồi mỉm cười gọi.
- Cha!
Liêu Dinh bế thằng bé lên, bước đến bên cạnh Tuệ Mộc. Cô cũng rất chịu phối hợp, nhìn anh ta rồi mỉm cười.
- Em