Suốt một tuần tiếp theo, Trúc Lâm vẫn ở trong bệnh viện... Lúc thì cô được dì Quản chăm sóc, lúc này chơi cùng Long Ân, lúc thì lại nằm ngủ bên cạnh Ngụy Long Thần. Sau một thời gian ở bên anh, Trúc Lâm mới biết được thì ra cô nhìn anh có chút quen mắt vì anh từng xuất hiện ở tạp chí báo của Trường, lúc đó cô còn không biết anh là ai. Bây giờ, cái người mà toàn trường tung hô học bá, tài phiệt, thiên tài gì đó lại là chồng cô? Hơ? Cơ mà... Nếu anh đã là Tổng Thống của một nước vậy hà cớ gì phải chọn cô làm vợ? Biết bao nhiêu công chúa, tiểu thư danh giá hẳn là đang chờ đợi anh. Chợt, Trúc Lâm lại nghĩ đến một hướng khác... Đó là vốn dĩ anh đã có người trong lòng, bị gia đình ép lấy vợ sớm... Nên anh mắt nhắm mắt mở kết hôn, đợi người kia về mới ly hôn? Nhưng mà... Nếu chỉ là trò chơi thì hà tất gì đăng kí kết hôn với cô làm gì cơ chứ? Càng nghĩ... Trúc Lâm càng đưa ra những trường hợp khiến cô càng đau đầu và đau lòng.
Trong suốt một tuần qua, dường như mọi việc bên ngoài kia Ngụy Long Thần đều không cho cô biết, cô cũng không hiểu sao Nữu Nữu cũng không đến thăm mình. Chẳng lẽ....
- Em đừng nghĩ nữa, Diệu gia sang Anh từ ba ngày trước rồi. Nghe nói là định cư.
Chưa để Trúc Lâm nghĩ đến việc gì thì Ngụy Long Thần vừa bước vào đã nói trước, cô đưa đôi mắt to của mình nhìn anh, rồi khẽ nhíu mày lại nói
- Là anh làm đúng không?
- Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao?
- Tại sao anh phải làm như vậy?
Gương mặt vốn đang hiền hòa của Ngụy Long Thần bị câu hỏi của cô làm cho khó coi. Cô dám hỏi tại sao? Ha, đường đường là vợ của Ngụy Long Thần này mà còn phải trốn ở nhà họ Diệu, không chỉ vậy... Nhà họ Diệu còn cả gan bao che, hơn hết... Cái tên Diệu Chính Trung đáng chết kia còn dám có tư tình với vợ anh. Hừ, chừng ấy lý do thôi cũng đủ để anh phong sát toàn ngành rồi!
- Em quan tâm làm gì?
- Nữu Nữu và anh Diệu là bạn duy nhất của tôi. Chẳng lẽ tôi không có quyền hỏi về bạn mình?
- Bạn? Nực cười... Em đường đường là Tổng Thống phu nhân, hà cớ gì phải chọn loại bạn như vậy?
Trúc Lâm nhìn anh, rồi nở một nụ cười. Ngụy Long Thần giật mình nhìn cô, nụ cười vừa rồi của cô là nụ cười tự chế giễu bản thân, còn có chút khinh miệt bản thân trong đó. Cô thay vì nhìn anh, bây giờ lại chuyển hướng nhìn sang ngoài cửa sổ, chậm chạp nói bốn từ
- Hữu danh vô thực.
Trái tim của Ngụy Long Thần bất giác quặn lên từng cơn. Thì ra từ trước đến giờ cô chưa bao giờ dám nghĩ cô là vợ của anh. Ngụy Long Thần cố nhìn chằm chằm vào Trúc Lâm, nhưng cô lại tìm cách tránh né
- Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không có bạn bè gì. Xem như bắt đầu lại vậy.
- Mộc Mộc... Anh...
- Bỏ đi, tôi cũng không muốn nghe. Anh ngồi chơi hay về nhà thì tùy. Tôi muốn nghỉ ngơi.
Ngụy