Chương 11:
Lâm Duệ bối rối, “Mẹ, có phải mẹ thích con gái hơn không?”
Điệu bộ ủ dột như thể “sao mình lại không phải là con gái”.
Lâm Quán Quán bật cười ha hả, thơm mạnh lên má cậu, “Mẹ yêu Duệ Duệ, yêu Duệ Duệ nhất trên đời!”
Tai cậu nhóc đỏ bừng, giãy giụa chui ra khỏi vòng tay Lâm Quán Quán, nói vẻ nghiêm nghị, “Con đã là chàng trai bốn tuổi rồi, sau này không được phép tùy tiện thơm nữa.”
“Lớn đến mấy cũng là con trai ngoan của Mẹ!”
Lúc này, cậu nhóc mới toét miệng cười.
Hứa Dịch kéo ghế cho hai mẹ con ngồi, ánh mắt dịu hiền, “Không đùa nữa, mau ăn thôi nào!”
“Tới liền!”
……
Một tiếng đồng hồ sau.
“Ui! Nóng! Nóng chết đi được!”
Tiêu Diễn thở hổn hển, người ướt nhẹp mồ hôi, xông vào phòng vớ lấy chén tu ừng ực cả bình trà đá, uống xong mới đẩy lùi được phần nào cơn nóng gay gắt, anh ta đặt mông xuống ghế, hướng thẳng về phía điều hòa, “Mát lạnh! Cuối cùng đã hồi sinh!”
“Điều tra ra chưa?”
“Tra ra rồi!” Tiêu Diễn tỏ vẻ bí hiểm giấu tài liệu đi, “Anh, anh đoán xem em điều tra được gì nào?”
“Nói!”
“Rõ chán!” Tiêu Diễn ném hồ sơ cho Tiêu Lăng Dạ, rồi bắt đầu nói, “Cô gái ban nãy tên là Lâm Quán Quán, năm nay 23 tuổi, anh không phải nói chứ tính ra cô gái này thật sự có gốc gác với chúng ta đấy, chị họ cô ta là Lâm Song Song.”
“Lâm Song Song?”
“Đúng, chính là bà xã của người anh em tốt Lãnh Quân Lâm của chúng ta! Họ kết hôn bốn năm trước, chúng ta còn đến tham dự hôn lễ của họ. Cô em họ này khá là thú vị, anh có còn nhớ tang lễ mà chúng ta cùng Lãnh Quân Lâm đến chia buồn ba năm trước không? Chính là tang lễ của cô em họ này đấy!”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ khẽ xao động, mở hồ sơ lật giở tư liệu vể Lâm Quán Quán.
Tiêu Diễn tiếp tục nói, “Cô Lâm Quán Quán này cũng có phần đáng thương, năm sáu tuổi mẹ cô ấy mất, tang lễ vừa kết thúc không lâu, bố cô ấy đã tái hôn với mẹ kế, bà mẹ kế dẫn theo một cô con gái tên Lâm Vi. Đúng rồi, cô ấy còn một người chị ruột cùng cha cùng mẹ, lớn hơn cô ấy