Chương 14: Tặng hoa
Hảo sự bất xuất môn, phôi sự truyện thiên lý*. Trong vòng một ngày, cả công ty đều đã biết đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, cùng với một màn diễn ra vào bữa tiệc hôm thứ sáu, Viêm Liệt chính thức trở thành tiêu điểm của trụ sở chính tập đoàn Bắc Đường.
*này có nghĩa là chuyện tốt thì không ai biết, mà chuyện xấu thì ai cũng biết tới.
“Viêm Liệt, lời mọi người nói đều là thật hết sao?” Lúc này đã xế chiều, thừa lúc mọi người không quá chú ý, Tiểu Mông từ phía sau lặng lẽ đi tới.
Lại tới nữa, Viêm Liệt ôm đầu bất đắc dĩ quay lại.
” Mông Tiểu Thư, mọi người đều nói thật, ngài cũng đừng khiến chuyện thêm phiền phức.”
” Tôi đâu có làm phiền, chính là quan tâm đến cậu ấy chứ.” Nhưng thực chất Tiểu Mông đang rất vội, cô muốn biết thêm nữa, hôm đó Viêm Liệt không đi cùng bạn nhảy, lại còn bị tổng giám đốc chọn trúng, sáng nay cả hai còn vô tình gặp nhau trong thang máy, khiến cả công ty giờ đều bàn tán về anh và tổng giám đốc, làm cô cũng không khỏi có chút lo lắng.
Nếu như, chỉ là nếu như thôi, tổng giám đốc thật sự coi trọng Viêm Liệt thì cô có thể một tia hy vọng cũng không còn.
“Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm, tôi cùng tổng giám đốc thật sự không có gì.” Những lời này, anh đã lặp lại vô số lần.
“Thật sự không có bất cứ quan hệ gì?”Tiểu Mông thấy câu trả lời này không đáng tin lắm.
“Không có.” Anh thiếu điều muốn giơ tay lên thề.
“Viêm Liệt, có chuyện lớn, ngoài cửa có người tìm ngươi.” Giọng nói to lớn của Tôn ca vang vọng cả phòng làm việc.
“Tôn ca, tìm tôi thôi mà, làm gì mà chuyện lớn.”Cùng lắm thì tiếp tục bị thẩm vấn lần nữa chứ sao.
“Thật sự là chuyện lớn đó, có người đưa hoa cho cậu kìa.”
Xế chiều hôm đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Văn Mẫn, cô vào đây.”
“Vâng.”
. . . . . .
“Tổng giám đốc, có chuyện gì?”
“Cô giúp ta đặt hoa, đừng lấy bó hoa…, ta muốn một giỏ hoa, hai đóa hướng dương là tốt rồi, sau đó nhờ ban hôm trước đưa cho Viêm Liệt.”Theo đuổi người ta, tặng hoa là việc không thể thiếu.
Văn Mẫn nhìn tổng giám đốc, im lặng khoảng một phút.
“Tổng giám đốc, ngài thật sự làm sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Cần ký tên không?”
“Việc này giao cho cô, để kèm với hoa đưa đến.”Bắc Đường Yên lấy ra một tấm thẻ đã chuẩn bị từ sớm.
“Vâng.” thì ra ,tổng giám đốc thật sự nghiêm túc.
. . . . .
“Gửi hoa cho tôi?Anh xác định sao?”Viêm Liệt bước tới cửa vì lời nói của Tôn ca mà dừng lại.
Sao lại thế, hắn là một người đàn ông, thế nào lại có người tặng hoa.
“Ngươi đi ra xem đi liền biết thực hư thế nào.”
Viêm Liệt thở dài, đi ra khỏi phòng làm việc, trong khi đó mọi người bên trong cũng bu lại theo sau.
“Xin hỏi anh là Viêm Liệt tiên sinh?” Một người đàn ông ăn cầm một cái túi trang trí hết sức tinh xảo. . . .hoa, hẳn nên coi là một giỏ hoa đi, đứng trước cửa phòng làm việc.
“Đúng vậy, tôi là Viêm Liệt.”Xem ra chuyện tặng hoa là thật.
“Xin ký nhận.”
“Ngươi nào đã đưa cho cậu, thành thật nói đi.”Tiểu Mông là người đầu tiên nói ra nghi vấn.
Viêm Liệt ôm trong tay giỏ hoa, đối với ánh mắt mong đợi của mọi người, anh chỉ biết vô tội lắc đầu, anh cũng đâu biết.
“Leng Keng”, đồng hồ chỉ 5 giờ, đến lúc tan sở rồi.
“Mọi người, đến giờ tan sở rồi, ta có việc quan trọng đi trước, tạm biệt*.” Lại một lần nữa chạy trối chết, Viêm Liệt lần đầu tiên thấy tan sở thật đúng lúc.
Vội vàng lấy ví tiền