Chương 25: Vì anh. . .làm thêm giờ
Trước khi tan việc, điện thoại Viêm Liệt liền reo lên tiếng chuông đặc biệt, anh không cần nhìn cũng biết người gọi là Bắc Đường Yên.
“Yên?” Viêm Liệt vừa xử lý tài liệu trong tay vừa nhận điện thoại, hôm nay anh muốn làm thêm giờ.
“Hình như anh bề bộn nhiều việc, buổi tối muốn cùng đi ăn cơm không?” Bắc Đường Yên có thể nghe được âm thanh lật văn kiện ở đầu bên kia điện thoại.
“Anh muốn làm thêm giờ, thật ngại quá, chắc là không có cách nào đi cùng em.”
Trong giọng nói Viêm Liệt mang theo tia áy náy và có lỗi, theo lý mà nói Bắc Đường Yên sẽ bận rộn hơn anh nhiều, nhưng có thể bởi vì anh vừa mới tới làm, cho nên có rất nhiều việc cần phải quen thuộc.
“Không sao, làm việc cho giỏi.” Bắc Đường Yên cười cười, bộ dáng rất hiền lành rất dịu dàng.
“Ừm, vậy, bye bye.” Viêm Liệt không nỡ cúp điện thoại nhanh như vậy, nhưng anh hiểu ý tứ Bắc Đường Yên không muốn quấy rầy anh, cô từ góc độ bạn gái mà nghĩ cho anh, những ngày bọn họ chung sống làm anh cảm thấy rất thoải mái, cô thông minh hiểu rõ cảm nhận của anh, cũng tôn trọng quyết định của anh, thậm chí còn rất nhiều chuyện không cần anh phải giải thích rõ ràng, làm cho anh cảm thấy vô cùng thoã mãn, không có áp lực.
Tám giờ tối, đồng nghiệp làm thêm giờ đều đã về hết, cuối cùng Viêm Liệt cũng làm xong phần văn kiện trong tay, anh thở phào nhẹ nhõm chuyển động thân thể, rốt cuộc cũng có thể về nhà, nhưng mà trước khi về nhà phải ăn thật no cái đã, ngay cả cơm chiều anh còn chưa ăn, bây giờ cảm thấy thật đói.
Nhưng mà Viêm Liệt còn chưa rời khỏi phòng làm việc thì điện thoại di động đã reo lên, không phải là cuộc gọi tới mà là tin nhấn, tiếng chuông cài đặt dành cho riêng một người, Bắc Đường Yên.
Chờ em ba phút.
Viêm Liệt kinh ngạc, tin nhấn của cô là muốn anh chờ cô ở nơi này sao?
Suy nghĩ một chút, chắc là Bắc Đường Yên biết anh còn chưa tan làm cho nên muốn đi qua, Viêm Liệt cười cười, cảm giác khi được người mình thích chú ý thật tốt.
Buổi tối tĩnh mịch, âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn vô cùng vang dội, Viêm Liệt đứng trước cửa phòng làm việc nhìn thấy Bắc Đường Yên đang đi tới, mỉm cười thật tươi.
“Đi thôi, anh chưa ăn cơm phải không, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Bắc Đường Yên rất tự nhiên khoác lên cánh tay Viêm Liệt, nhìn Viêm Liệt cười cười.
“Em chờ anh đến bây giờ sao, làm sao em biết anh sắp về nhà?” Viêm Liệt hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù anh rất vui vẻ, nhưng anh vẫn không thích cô vì mình làm nhiều chuyện như vậy, hình như anh hơi đau lòng.
“Bảo vệ, em nói với bảo vệ khi nào anh muốn về thì gọi cho em, mà em vừa đúng lúc có văn kiện cần phải xử lý, không tính là cố ý chờ anh.” Thật sự là lời nói của Bắc Đường Yên có nửa thật nửa giả, nếu như không phải là vì chờ Viêm Liệt, cô cũng sẽ không làm thêm giờ, chẳng qua là không lãng phí thời gian làm thêm giờ mà thôi, như vậy công việc ngày mai có thể làm ít một chút.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Đối với lời nói của Bắc Đường Yên, Viêm Liệt không có nghi ngờ gì, nhưng anh cũng biết Yên nói như vậy là sợ anh đau lòng, nếu không cũng sẽ không đợi đến lúc anh hoàn thành xong công việc thì cô cũng làm xong.
“Chúng ta ăn cơm ở đâu?” Đứng ở trước cửa công ty, Viêm Liệt do dự hỏi, thật ra thì anh ăn gì cũng được, cho dù chỉ là một gói mì đơn giản anh cũng có thể giải quyết, nhưng bây giờ anh ở chung một chỗ với Bắc Đường Yên, anh không muốn cô phải chịu uỷ khuất.
“Bình thường anh ăn cái gì thì mình đi ăn cái đó, em cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn,” Bắc Đường Yên cảm thấy, muốn lấy được lòng Viêm Liệt thì cô phải hoà nhập vào cuộc sống của anh, sau đó giúp anh hoà nhập vào cuộc sống của cô, không thể làm quá đáng.
Đối với Viêm Liệt, Bắc Đường Yên hết sức để ý, cô phải thu nhập tài liệu về anh từ mọi mặt, tuyệt đối thành công không thể sai sót nhầm lẫn.
“Anh sợ em ăn không quen.” Viêm Liệt bất đắc dĩ nhưng cũng rất thành thật.
“Không phải là còn chưa ăn sao, anh lo nhiều quá, cẩn thận mau già đó.” Bắc Đường Yên không phục phản bác, ánh mắt hơi híp lại, vừa xinh đẹp lại nghịch ngợm, dễ thương lại tự tin.
Cô gái mâu thuẫn, Viêm Liệt cảm thấy mình bị ánh mắt này hấp dẫn.
“Em nói