Chương 29: Ước hẹn (thượng)
“Tổng tài, đây là cuộc trò chuyện giữa Viêm tiên sinh và tình địch của ngài, xin ngài kiểm tra và kí nhận.” Văn Mẫn đem một phần tài liệu đặt ở trước mặt Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên lộ ra nụ cười thoả mãn.
“Rất tốt, tiếp tục điều tra, nhưng nhớ giữ kín bí mật.” Bắc Đường Yên rất hài lòng, tài liệu này chính là cuộc nói chuyện giữa Viêm Liệt và Âu Nhược Nhã, nhưng mà cô cảm thấy người phụ nữ này không dễ dàng từ bỏ như vậy, hừ, gần đây vừa đúng lúc cô không có việc gì làm, có nên cho người phụ nữ này một vài cảnh cáo hay không đây.
“Văn Mẫn, nơi này có một bản báo cáo về tập đoàn Âu thị, em cầm đi xem một chút đi, có lẽ sẽ dùng được.” Đây là tài liệu có liên quan đến tập đoàn Âu thị mà hôm qua cô sai người đi điều tra, dùng cái này đả kích Âu thị sẽ đem lại kết quả rất tốt, Văn Mẫn là trợ thủ đắc lực của cô, đối với năng lực và sự trung thành của cô ấy cô rất yên tâm.
“Được.” Văn Mẫn không cần hỏi nguyên nhân, chỉ cần nhìn tổng tài cô cũng hiểu được vì sao, cô đi bên cạnh tổng tài cho đến hôm nay chẳng lẽ còn không hiểu rõ, tuy nhiều lúc tâm tình tổng tài lên xuống thất thường, nhưng chỉ cần nhìn vào cặp mắt kia là có thể biết cô ấy đang vui vẻ hay là tức giận, mà thủ đoạn của tổng tài tuyệt đối không nghĩ đến tình nghĩa, tập đoàn Bắc Đường có thể lớn mạnh gấp mười lần như ngày hôm nay là minh chứng tốt nhất chứng minh tổng tài tuyệt đối không phải là một người bình thường, cô đã chứng kiến nhiều lần tổng tài đương đầu với người khác, những thứ đó không thể gọi là thủ đoạn buôn bán bình thường được, xem ra lần này tổng tài vì Viêm tiên sinh sẽ làm ra những chuyện không ai ngờ được, cô cũng không biết tổng tài tính làm tới mức độ nào, nhưng mà nếu như tổng tài vì chuyện này mà làm tập đoàn Âu thị sụp đổ, cô cũng tin tưởng.
“Nhớ, chị không muốn nghe bất kỳ đề tài nào có liên quan đến tập đoàn Bắc Đường và Âu thị!” Bắc Đường Yên liếc mắt nhìn Văn Mẫn thật lâu, coi như cô thật sự có lòng muốn tập đoàn Âu thị phá sản, nhưng mà tuyệt đối không được cho người khác biết!
“Dạ, em nhất định làm xong, ngài yên tâm!” Từ trên người Bắc Đường Yên tản ra khí thế mạnh mẽ làm cả người Văn Mẫn chấn động, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện sự kính nể, đây mới thật sự là Bắc Đường Yên, cô vừa kính vừa sợ tổng tài đại nhân!
. . . . . .
Sau khi Văn Mẫn đi ra ngoài, Bắc Đường Yên cầm điện thoại di động lên, do dự một lát sau đó gửi một tin nhấn.
Hôm nay anh có làm thêm giờ không, buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm hay không?
Một lát sau liền có tin nhấn trả lời của Viêm Liệt.
Anh không làm thêm giờ, anh chờ em dưới lầu.
Ừm, được, buổi tối gặp
Buổi tối gặp.
Cất điện thoại di động vào trong túi, Bắc Đường Yên tiếp tục xử lý văn kiện, vừa làm việc vừa suy nghĩ, ngày mai là thứ bảy, công ty nghĩ làm, có nên hẹn hò Viêm Liệt ra ngoài đi chơi hay không đây, trong nhà đang tìm người sửa chữa phòng sách, chắc là đến thứ ba là sửa xong, còn có hai ngày nghĩ lễ, nên tìm một nơi xa một chút cùng Viêm Liệt bồi dưỡng tình cảm mới được, nhưng mà không biết nên đi chỗ nào mới tốt.
Mở máy tính ra, bây giờ Bắc Đường Yên mới cảm thấy có mạng thật sự là tốt.
. . . . . .
Buổi tối hai người cùng nhau dùng bữa tối, sau đó Viêm Liệt đưa Bắc Đường Yên về nhà, trên đường đi hai người dắt tay nhau rất là lãng mạng.
“Ngày mai được nghĩ, em có việc gì phải làm không?” Viêm Liệt không biết lịch làm việc và nghĩ ngơi của Bắc Đường Yên như thế nào, không biết thân phận là tổng tài cô có thể được nghĩ hay không.
“Nếu như là anh hẹn em, em không có việc nào phải làm hết.” Công việc luôn luôn làm không xong, tiền của cô đã nhiều lắm rồi, nếu vì công việc mà chậm trễ thời gian vui vẻ thì không đáng giá.
“Thật sẽ không quấy rầy đến công việc của em sao, nếu như em có chuyện phải làm thì không cần nghe lời của anh.” Viêm Liệt có chút bất an, anh không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của Bắc Đường Yên.
“Đồ ngốc, đây không phải là nghe lời, ngày mai em không có việc gì phải làm hết, anh yên tâm, em sẽ không làm anh cảm thấy mình là gánh nặng.”
Viêm Liệt nghe Bắc Đường Yên nói như vậy, anh dừng bước nghiêm túc nhìn cô, “Yên, đừng đối xử với anh tốt như vậy, anh sợ.” Sợ mình sẽ đắm chìm trong dịu dàng của cô, không thể thoát ra được.
“Nói cái gì đó, anh là bạn trai em, em không đối xử tốt