Chương 45: Trò chơi bắt đầu
Lại thấy ngày thứ hai, sáng sớm ban quản lý liền mở hội nghị tạm thời, khoảng một tiếng sau Khâu tổng mới trở lại phòng thị trường, vừa trở về liền gọi Điền Mông vào phòng làm việc, cũng không biết muốn nói chuyện gì.
“Điền Mông, đây là hợp đồng công ty an bàn điều động nhân viên, bây giờ cô có thể đi đăng ký rồi.” Khâu tổng lấy ra một phần văn kiện giao cho Điền Mông.
Sau khi Điền Mông xem xong sắc mặt liền không tốt hỏi, “Tại sao lại đột nhiên muốn điều tôi đến phòng kế hoạch?”
“Công ty an bài, đãi ngộ ở đó tốt hơn ở đây nhiều, chúc mừng, Tiểu Mông.”
“Có thể không đi hay không?” Điền Mông do dự, đến phòng kế hoạch sẽ phải cùng Viêm Liệt tách ra, mặc dù vẫn trong cùng một công ty nhưng sẽ không thân mật giống như bây giờ.
“Cái này là lệnh điều động nhân viên tôi không thể làm chủ được, nếu cô không muốn đi có thể đi hỏi phòng nhân sự, tôi cũng không hiểu tại sao lại chuyển cô đi như vậy, thật ra thì tôi cảm thấy cô làm việc ở đây tốt vô cùng, tôi cũng không nỡ để cô đi.” Lời này của Khâu tổng là nửa giả nửa thật, ông làm việc ở công ty lâu như vậy, lại còn làm trong nghành quản lý, thông qua những ngày quan sát và suy đoán, ông có thể đoán ra được nguyên nhân là gì.
Nhớ ngày đó ông làm khó Viêm Liệt, phụ tá tổng tài là Văn Mẫn liền đích thân đến đây một chuyến, lúc đó ông còn không có cảm thấy chuyện gì quan trọng, nhưng trong lòng vẫn không lơ là ghi nhớ, sau đó lại truyền ra chuyện tổng tài và Viêm Liệt làm ông sợ hết hồn, nhưng mà vẫn im lặng âm thầm quan sát, có một lần ông thấy Viêm Liệt từ trong thang máy chuyên dụng của tổng tài đi ra lại càng tăng thêm khẳng định, nhưng mà ông cũng không sợ Viêm Liệt sẽ trả thù, Viêm Liệt không phải loại người như vậy, ban đầu ông cũng không làm gì quá đáng, chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc này một chút, dạy cho Viêm Liệt một chút kinh nghiệm.
Nhưng mấy ngày trước hình như Viêm Liệt và tổng tài xảy ra chút vấn đề, ông xem báo thì thấy giống như là tổng tài có người mới quên người cũ, ông cũng giống như những người khác mong muốn kết cục như thế này xảy ra, lúc trước ông còn vì tổng tài chọn Viêm Liệt mà cảm thấy không đáng giá, nhưng mà hôm nay sau khi họp, phụ tá tổng tài là Văn Mẫn tận tay đưa văn kiện cho ông thì ông liền hiểu, cái loại ánh mắt thâm thuý đó làm suy nghĩ ông thay đổi, hợp tác giữa Viêm Liệt và Điền Mông là do ông đồng ý, điều này làm cho ông đem hai người liên lạc cùng nhau.
“Khâu tổng, nhưng mà chuyện này cũng thật kỳ lạ, tại sao lại điều tôi đến nghành khác đây, tôi. . . .”
“Tiểu Mông à, đây cũng là một loại rèn luyện, làm việc ở phòng kế hoạch rất có tiền đồ phát triển, tôi là xem trọng cô, cô cần phải cố gắng thật tốt.” Khâu tổng cắt đứt lời nói của Tiểu Mông, chuyện này đã được định đoạt, Văn Mẫn đưa văn kiện cho ông thì có nghĩa là tổng tài đã quyết định, coi như là tiểu Mông có đi tìm bộ phận nhân sự cũng không thay đổi được gì.
Tiểu Mông mang theo nghi ngờ rời khỏi phòng làm việc của Khâu tổng, sau đó ngồi tại bàn làm việc suy nghĩ một chút rồi mới đi đến bộ nhân sự, quản lý bộ nhân sự tiếp đón cô, nhưng mặc kệ cô hỏi như thế nào thì vẫn nghe được câu trả lời là công ty điều động, sẽ không thay đổi, chính là nói cho cô biết,trừ phi cô nghĩ làm nếu không thì phải phục tùng an bài của tổ chức!
“Viêm Liệt, em bị điều đến phòng kế hoạch.” Biết mình nhất định phải đi, Điền Mông liền đi tìm Viêm Liệt, cô sợ mình sẽ nghe được đáp án không vừa lòng nhưng vẫn có chút mong đợi.
“Sao lại đột nhiên như vậy, nhưng mà phòng kế hoạch cũng tốt lắm, cậu phải cố gắng làm việc đó.” Viêm Liệt sửng sốt, anh cũng cảm thấy quá đột ngột, nhưng ngay sau đó liền lấy lời nói khích lệ chúc mừng cô, nửa ý tứ giữ lại cũng không có.
Trên mặt Điền Mông lộ rõ cảm xúc thất vọng, chẳng lẽ anh đối với cô không có một chút tình cảm nào sao?
“Viêm Liệt, em. . . .” Viêm Liệt nhìn tiểu Mông muốn nói rồi lại thôi, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
“Tiểu Mông, cố gắng làm việc đi, cậu là cô gái rất ưu tú, nhất định sẽ gặp được người đàn ông ưu tú thích cậu.”
“Em gặp được, nhưng mà anh ấy không thích em.” Tiểu Mông nhìn Viêm Liệt, ý tứ rất rõ ràng.
Viêm Liệt có chút lúng túng, lui từng bước về phía sau, kéo ra khoảng cách với Điền Mông.
“Tiểu Mông, tôi còn có văn kiện muốn đưa đến phòng tiếp thị, sau này nếu cậu có vấn đề gì có thể tìm tôi, chúng ta vẫn là đồng nghiệp.” Viêm Liệt vội vã rời đi, để lại Điền Mông một mình thất vọng.
Điền Mông cũng bỏ đi, mặc dù Viêm Liệt cảm thấy có chút tiếc nuối khi mất đi một người đồng nghiệp, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh chỉ muốn cố gắng làm việc thật tốt, Điền Mông bỏ đi làm cho tâm tình của anh thả lỏng một chút.
Nhưng mà Viêm Liệt