Chương 50 : Điều kiện trao đổi (thượng)
“Anh mới vừa rồi gọi em làm gì?” Bắc Đường Yên ngồi trên xe, ghế tài xế bên trái chính là Tô Ức Thần.
“Yên, em nói cái gì vậy, anh nghe không hiểu?” Tô Ức Thần giả bộ ngu, không cần suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ngược lại.
“Ức Thần, thật ra thì anh cũng là người đàn ông tốt, anh coi em đã hai mươi chín rồi, ngày nào người trong nhà cũng thúc giục mau mau lập gia đình, chị em tốt đều tìm được chốn trở về, còn anh ngay cả đối tượng kết hôn cũng không có, nếu không anh cưới em đi, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trong nhà cũng rất thích chúng ta thành vợ chồng đó không phải sao, em đi đề nghị với bác trai bác gái, anh cũng trưởng thành rồi, cũng nên có một mái nhà.”
“Đừng, anh sai rồi, Yên, anh biết sai rồi, chẳng phải là anh đang phối hợp với em sao, em thích người đàn ông kia như vậy, dáng dấp rất tốt, một người chính trực, chỉ là cảm thấy có chút ngu ngốc, nhưng mà rất đáng yêu, ha ha, em cũng không cần suy nghĩ hãm hại anh, em biết mà, anh. . . .” Tô Ức Thần không có tiếp tục nói nữa, nhưng mà hai người cũng biết ý tứ trong đó, người yêu của anh ngoài ý muốn qua đời, anh từng thề trước mộ cô gái đó, cả đời này cũng sẽ không lập gia đình, bởi vì anh chỉ muốn chờ đợi và nhớ lại những hình ảnh hạnh phúc của hai người.
“Hừ, em có nhờ anh phối hợp sao, anh cũng không ngại buồn nôn.” Bắc Đường Yên khinh thường hừ nhẹ.
“Tốt lắm tốt lắm, anh sai rồi được không, nhưng mà, như đã nói qua, người đàn ông kia nhìn rất là đau lòng, em không đau lòng sao?” Vẻ mặt Tô Ức Thần nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc hỏi.
“Em biết anh ấy đang nghĩ gì, cũng biết tại sao anh ấy muốn rời khỏi em, thật ra thì cái gì em cũng biết, chẳng qua là thứ em muốn chính là tình yêu đơn thuần đó, cái loại có thể vì em buông tha cho cả thế giới đó, bây giờ anh ấy còn không làm được, cho nên em muốn chờ, cũng muốn anh ấy hiểu, tình yêu không phải là trò chơi của ba người.”
Có một câu nói cô hết sức khắc sâu vào trong lòng, “Nếu như toàn bộ thế giới đều phản bội em, như vậy anh liền đứng sau lưng em phản bội lại toàn bộ thế giới”, đây là bạn tốt của cô nói cho cô biết, sau đó cô vẫn ghi tạc vào trong lòng, cũng tự nói với bản thân mình, cô cũng muốn được một người yêu mình như thế!
“Ha ha, chúc mừng em, Yên, em cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình.” Tô Ức Thần rất thành khẩn đưa lên lời chúc phúc, mặc dù bây giờ Yên và người đàn ông kia vẫn chưa ở chung một chỗ nhưng anh hiểu rõ tính cách của Yên, anh tin tưởng Yên nhất định lấy được thứ cô muốn!
“Cám ơn, nhưng mà điều này cũng không đủ để xoá bỏ lỗi lầm anh vừa phạm phải, đến phía trước quẹo trái, tối nay chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.”
“Ai, cung kính không bằng tuân mệnh, hi vọng em có thể cố gắng ăn nhiều một chút, ăn cho anh sụp đổ mới được.”
Bình tĩnh lại qua bốn ngày, sau đó Bắc Đường Yên nhận được một phần báo cáo.
“Xác định?” Bắc Đường Yên cau mày nhìn Văn Mẫn đang đứng đối diện.
“Đúng vậy, em tự mình đi hỏi bệnh viện, chắc chắn xác định.” Văn Mẫn khẳng định gật đầu, vẻ mặt cũng rất là chăm chú.
“Viêm Liệt biết không?”
“Không biết, cha Viêm Liệt hình như quyết định gạt cậu ta.”
“Văn Mẫn, em nói tôi nên lợi dụng tin tức này làm anh ấy ở bên cạnh tôi sao?” Ánh mắt Bắc Đường Yên nhìn chăm chú nội dung báo cáo, trong giọng nói có chút không xác định.
Văn Mẫn ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tổng tài lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Này, tổng tài, chỉ cần ngài cảm thấy phải làm thì làm đi.” Văn Mẫn không biết phải nên nói như thế nào mới đúng, nhưng mà cô hiểu ý của tổng tài, trái tim cha Viêm Liệt có vấn đề, cần phải thay tim, mà phí giải phẫu cũng không phải là quá đắt, tiền để dành của Viêm Liệt cộng thêm tiền gửi ngân hàng và thế chấp nhà ở là đủ rồi, nhưng mà cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể giải phẫu, trái tim thích hợp chính là một vấn đề lớn, đối với Viêm Liệt mà nói không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa lại liên quan đến tính mạng người nhà Viêm Liệt, nhưng mà đối với Bắc Đường Yên mà nói thì đó là một chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần một câu nói sẽ có một đống người giúp đỡ hoàn thành ý muốn của cô.
“Gọi Viêm Liệt đến đây, tôi cảm thấy mình nên nói chuyện với anh ấy một chút.”
Bắc Đường Yên gật đầu,