Chương 53: Trêu hoa ghẹo nguyệt
“Yên, em thật xinh đẹp.”
Bắc Đường Yên và Viêm Liệt cùng nhìn về nguồn gốc phát ra âm thanh.
“Tô tiên sinh, mới mấy ngày không gặp mà miệng anh lại ngọt thêm không ít.” Sau khi Bắc Đường Yên thấy rõ chủ nhân của giọng nói liền tươi cười chào đón, Viêm Liệt đứng bên cạnh cô, lại có nhiều người đem ánh mắt đặt trên người bọn họ.
“Ha ha, Yên, em không cần khách khí như vậy, em không giới thiệu cho anh biết một chút về vị tiên sinh này sao, phải biết rằng anh ta là người đoạt đi vị trí của anh mà, tối nay anh phải là bạn đi cùng em mới đúng.” Tô Ức Thần lộ ra vẻ mặt hết sức ão não, ánh mắt lại tò mò nhìn Viêm Liệt.
“Không cần thiết.” Bắc Đường Yên khinh thường nhìn vẻ mặt Tô Ức Thần, lôi kéo Viêm Liệt đi đến chỗ Tô lão tiên sinh đang đứng.
Kể từ khi Viêm Liệt gặp Tô Ức Thần thân thể anh liền căng thẳng, mặc dù đem đối phương làm thành tình địch thì có chút kỳ quái, trước đó anh còn chưa biết quan hệ giữa Yên và đối phương là như thế nào, chính là quan hệ giữa anh và Bắc Đường Yên cũng có chút khó xác định, hơn nữa mặc kệ là ở phương diện nào thì đối phương vẫn xứng đôi với Bắc Đường Yên hơn anh, chẳng qua là, cảm giác khi hai người này ở chung một chỗ rất kỳ lạ, cũng không giống như là người lạ, có chút quen thuộc, hình như cũng rất thân mật, cũng không giống như tình yêu, ngược lại giống như là anh em hoặc là bạn tốt.
Nhưng mà câu nói không cần thiết của Bắc Đường Yên làm anh cảm thấy tâm tình cao hứng của mình vì phỏng đoán quan hệ của bọn họ bị chèn ép xuống, không cần thiết, là anh không cần thiết phải giới thiệu cho người khác biết sao, thì ra là ở trong lòng Bắc Đường Yên, anh chính là một người không cần thiết phải giới thiệu.
Tại sao lại rầu rĩ như vậy, đương nhiên Bắc Đường Yên cũng cảm thấy anh thay đổi, cô lấy ánh mắt quái dị nhìn anh, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, suy nghĩ một chút, cô đoán là anh hiểu lầm quan hệ giữa cô và Tô Ức Thần.
“Bác Tô, chúc bác phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.” Bắc Đường Yên đi đến trước mặt một lão già, nói là lão già cũng không phải, nhìn ông ấy chỉ mới hơn năm mươi tuổi, trên thực tế có lẽ đã ngoài sáu mươi, tinh thần khoẻ mạnh, ánh mắt sắc bén, không có một chút dáng vẻ của người già.
“Tiểu Yên à, cám ơn con nhiều, thấy con có thể tới đây bác thật là cao hứng.” Tô lão tiên sinh sau khi nhìn thấy Bắc Đường Yên thì vui vẻ hẳn lên, thân thiết vỗ vỗ Bắc Đường Yên.
“Bác trai đừng khách khí như vậy, đây là chuyện con cháu nên làm mà, cha mẹ nhờ con thay bọn họ chúc phúc bác, bác biết mà, không biết bọn họ lại lạc trong căn ngõ ở quốc gia nào nữa rồi.”
“Ha ha, thật là làm cho người ta hâm mộ mà, nhưng mà nếu có con làm con gái nhất định sẽ yên tâm đi vòng vòng thế giới chơi đùa, còn con trai của bác thì. . . .”
“Cha à, cha lại đang nói xấu sau lưng con sau, hôm nay nhiều khách như vậy, cha không thể chừa cho con chút mặt mũi được sao?” Giọng nói bất đắc dĩ của Tô Ức Thần chen vào, cắt đứt lời nhạo báng của Tô lão tiên sinh.
“Cha đâu có nói xấu con, cha là nói đúng tình hình, hừ!” Tô lão tiên sinh bất mãn trợn mắt nhìn con trai mình, tuy là ông nói như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai cha con rất thân thiết.
“Bác trai, chừa cho Ức Thần chút mặt mũi đi, nếu không anh ấy khóc đó, con mang bạn đi nhìn chung quanh một chút, bác trai không cần phải tiếp đãi con.” Bắc Đường Yên nói xong liền lôi kéo Viêm Liệt rời đi, Tô Ức Thần thở phì phò trợn mắt nhìn cô, anh muốn lại chọc phá hai người đó nhưng lại bị khách khứa làm vướng chân tại chỗ, khách đến chào hỏi rất nhiều, hai cha con nhà họ Tô vẫn đang vội vàng tiếp đãi từng người.
Bắc Đường Yên lôi kéo Viêm Liệt đến một khúc quanh tương đối yên tĩnh để nghỉ ngơi, ở đó đã có một người ngồi.
“Ô, tớ tính tìm xem cậu ngồi ở đâu, thì ra là ở chỗ này, thật đúng là có duyên mà.”
Nghe được giọng nói Bắc Đường Yên, cô gái đang ngồi ở đó uống rượu ngẩng đầu lên, sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Viêm Liệt.
“Xử lý tốt?” Lăng Ngạo Vũ vừa mở miệng liền mang theo một cỗ khí phách, làm cho người ta có cảm giác áp lực rất mạnh.
“Coi như là vậy đi.” Bắc Đường Yên ngồi xuống.
“Sau này chú ý một chút, không nên quá nuông chiều, lần tới đem ra ngoài cũng khỏi mất mặt.” Sau khi xảy ra chuyện kia, cô không yên lòng lại dặn dò một lần.
Viêm Liệt ngồi bên cạnh, đối với chủ đề hai cô gái này nói chuyện có chút không giải thích được.
Ba người ngồi trong góc, thỉnh thoảng có vài người muốn đến nói gì đó đều bị ánh mắt lạnh lùng của Lăng Ngạo Vũ uy hiếp, nếu so sánh với Lăng Ngạo Vũ lý trí nham hiểm thì Bắc Đường Yên bá đạo nổi danh trên thương trường làm cho người ta sợ hãi vẫn còn thua xa, giống như không cho bất kỳ người nào mặt mũi, cũng không che dấu sự yêu thích của mình.
Viêm Liệt ngồi ở bên cạnh, anh cảm thấy có chút khó chịu, anh biết Lăng Ngạo Vũ, trước kia đã biết cô rồi, lần trước gặp mặt ở hội độc thân có hại anh cũng rất nghiêm túc quan sát cô, chẳng qua là, lần này gặp lại anh phát hiện cô gái này đối xử với anh không phải như bạn bè, hơi thở không cho người ta tiếp cận, ngay cả ánh mắt cũng lạnh như thế, không giống như lần trước còn mang theo một chút nhiệt độ.
Viêm Liệt cũng không ngu ngốc, cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng anh đoán hình như là lần trước mình bỏ đi giữa chừng lưu lại cho đại gia ấn tượng rất xấu, ha ha, lại là vì chuyện kia, chuyện kia hình như tạo ra rất nhiều chuyện ảnh hưởng không tốt, nếu như để cho anh lựa chọn lần nữa, anh sẽ đi hay không đây, Viêm Liệt rất nhàm chán suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra một kết luận, anh cảm thấy anh vẫn sẽ đi, tình nghĩa bạn bè hơn ba năm không phải có thể bỏ xuống đơn giản như vậy.
“Viêm Liệt, thật sự là anh?” Giọng nữ vui mừng cắt đứt yên tĩnh giữa ba người, Viêm Liệt chợt ngẩng đầu lên, khi anh nhìn rõ đối phương thì rất lúng túng phát hiện trong mắt người đó có một tia mê hoặc, anh phát hiện mình không nhớ cô gái ở trước mặt này.
“Chào cô.” Mặc dù không biết, nhưng anh vẫn được nuôi dạy những thứ cơ bản, Viêm Liệt đứng lên chào người trước mặt.
Đối phương thật cao hứng, lộ ra nụ cười thật tươi, Bắc Đường Yên híp mắt nhìn, hình như đang suy đoán đối phương có phải bị nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời làm tan vỡ hay không.
Khoé miệng Lăng Ngạo Vũ nâng lên, trong mắt mang theo hứng thú.
“Viêm Liệt, có thể ở đây gặp được anh thật là tốt, kể từ sau ngày thực tập em liền đau lòng thật lâu, em cho là không gặp được anh nữa, hôm nay anh có rãnh không, chúng ta trò chuyện một chút đi, ở đó còn có bạn bè của chúng ta, chúng ta cùng đi đi.” Cô gái rất sôi nổi, nói xong liền chỉ vào một đống người đang tụ tập, những người ở đây đều khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
Viêm Liệt có chút lúng túng nhìn đối phương.
“Thật xin lỗi, tôi không đi được, hẹn ngày khác đi.” Viêm Liệt từ chối, bản thân anh không muốn đi, hơn nữa anh cũng không đi được, kể từ sau chuyện nhân viên trong công ty vì anh mà bị điều đến thành phố xa xôi, anh liền giữ vững khoảng cách với những cô gái, đối với thủ đoạn của Bắc Đường Yên anh hết sức rõ ràng.
“A, Viêm Liệt, không nên như vậy mà, chúng ta rất thích anh đó, cơ hội này khó mà gặp được, anh lại chơi với chúng em đi.” Cô gái không buông tha tiếp tục khuyên Viêm Liệt, nhưng ánh mắt lại chuyển vòng quanh đặt trên người Bắc Đường Yên và Lăng Ngạo Vũ, hình như đang suy đoán thân phận của hai người.
“Thật ngại quá, tôi không có thời gian, mọi người tự chơi đi, sau này có cơ hội lại gặp mặt.” Viêm Liệt thu lại nụ cười, ý tứ cự tuyệt hết sức rõ ràng.
Vẻ mặt cô gái cứng đờ, nhưng lại không buông tha như cũ.
“Viêm Liệt, đi thôi đi thôi, chẳng lẽ anh muốn ở lại đây chơi với hai chị này sao, chị, em mượn Viêm Liệt một chút được không, người trẻ tuổi mới có chung đề tài, hai người sẽ không để trong lòng chứ?”
Có câu nói như thế nào ta, hình như là Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào!
Lông mày Lăng Ngạo Vũ nhăn lại, sau đó nhẹ nhàng bật cười, nói với Bắc Đường Yên, “Đây chính là biết mà cậu nói sao, thật đúng là làm cho người ta thất vọng, có cần tớ giúp cậu dạy dỗ một chút không, dạy anh ta đối mặt với tình huống như thế này nên làm như thế nào?”
“Không cần cậu xen vào chuyện của người khác!” Sắc mặt Bắc Đường Yên âm trầm khó coi, cô lạnh lùng nhìn Viêm Liệt, khi Viêm Liệt nhìn thấy có chút sợ hãi mới mở miệng nói, “Một phút, làm cô ta biến mất trước mặt em, nếu không em liền tự mình giải quyết!”
Thân thể Viêm Liệt cứng đờ, anh biết lời cảnh cáo của Bắc Đường Yên tuyệt đối là nghiêm túc.
“Thật xin lỗi, mời rời đi, tôi rất thích ở lại chỗ này.” Viêm Liệt nói với cô gái trước mặt, thế nhưng cô gái kia lại lộ ra vẻ mặt khiêu khích rõ ràng.
“Thế nào, cái chị này, thẹn quá hoá giận sao, ha ha, làm cho tôi biến mất, cô biết tôi là ai không, khẩu khí lại kiêu căng như vậy, cẩn thận già sớm nghe.”
Viêm Liệt nhíu mi, cách nói chuyện của cô gái này làm anh chán