Chương 59: Cả nhà thân nhau
“Bốn năm? Viêm Liệt, anh nói cái gì vậy, chẳng lẽ anh có bí mật nào đó không cho em biết.”
“Đây cũng có thể coi là bí mật đi, anh chưa nói với ai chuyện này hết, năm đó anh thi đậu vào hệ tài chính học viện Hoàng Gia, nhưng thật ra anh vẫn có chút mê man, anh không tìm được vị trí của mình, rất nhiều chuyện mới cũng rất lạ, làm cho anh hoa mắt, không biết tương lai của mình sẽ đi về phía nào, nhưng ngay lúc đó em xuất hiện, em còn nhớ ba năm trước em ở trường học của anh diễn thuyết không, em nói cho chúng ta biết cuộc sống của mỗi người đều có ý nghĩa, tồn tại tức là một loại giá trị, em cũng nói buôn bán thích hợp với người muốn sinh tồn, muốn thành công phải bỏ ra khổ cực và cố gắng nhiều hơn người bình thường. . . .thật ra thì, em nói rất nhiều rất nhiều, có một chút chuyện anh không nhớ được, nhưng cũng có vài chuyện đã ăn sâu vào trong nhận thức của anh, kể từ lần anh nghe em diễn thuyết, anh liền tạo ình một mục tiêu, mà cũng chính mục tiêu này giúp anh kiên trì không ngừng cố gắng, để cho anh mặc kệ gặp phải chuyện khó khăn nào cũng không buông tha, để cho anh đi thẳng đến bây giờ, đi tới bên cạnh em, mà mục tiêu của anh là có thể đứng bên cạnh em, để cho anh có thể trở thành một bộ phận giúp đỡ em, em là thần tượng của anh, là động lực của anh, là mục tiêu anh vẫn tìm kiếm, cũng là trụ cột tinh thần của anh, đối với anh mà nói, sự tồn tại của em quá quan trọng!” Viêm Liệt chìm trong ký ức của chính mình, ánh mắt nhìn Bắc Đường Yên giống như đang xuyên thấu qua cô trở lại cuộc sống trước kia.
“Quan trọng đến nỗi, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh đều bị em chiếm cứ, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm anh nghĩ đến hình bóng của em, giống như khi anh gặp phải cửa ải khó khăn trong học tập, anh sẽ nghĩ đến em, suy nghĩ nếu như là em thì sẽ làm gì; lúc trong cuộc sống anh gặp khó khăn cũng làm anh nghĩ đến em, suy nghĩ xem đây có phải là rèn luyện mà em nói, thậm chí, tồi tệ nhất chính là anh sẽ đem bất kỳ cô gái nào theo đuổi anh ra so sánh với em, sau đó phát hiện các cô ấy không có thông minh như em, không có. . . . .tóm lại là anh cảm thấy, các cô ấy đều không phải là người trong lòng anh muốn, nhưng mà, lúc ấy anh cũng không có cho rằng đây là tình yêu, anh chỉ muốn đem em xem là thần tượng mà sùng bái, cho đến sau này, em xuất hiện trong tính mạng của anh, chúng ta làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh mới phát hiện, tình cảm của anh đối với em lại sâu như vậy, thì ra là, trong lúc vô tình anh đã sớm yêu em!”
Lời Viêm Liệt nói làm Bắc Đường Yên cảm thấy rung động, thử hỏi khi một người nào đó phát hiện người mình thích lại thầm mến mình suốt bốn năm, cô có thể không rung động hay sao!
Rung động qua đi, trong lòng Bắc Đường Yên xuất hiện cảm xúc ngọt ngào, giống như là trái tim cũng bị cái gì đó dồn nén sắp tràn đầy, sắp tràn ra đến nơi.
“Viêm Liệt, em cảm thấy chúng ta có thể có tương lai.” Bắc Đường Yên đã từng nói qua, cô muốn là thứ tình yêu thuần khiết, thật ra thì tình yêu của Viêm Liệt đối với cô không phải là không thuần khiết, mà là vụng về làm người ta không thể từ chối được.
“Thật?” Viêm Liệt hưng phấn nhìn Bắc Đường Yên, anh có chút nghi ngờ lời mình vừa nghe được.
“Thật, nhưng mà. . . . .”
“Nhưng mà cái gì?” Viêm Liệt khẩn trương hỏi.
“Nhưng mà, anh phải dưỡng thương nhanh một chút, nếu không em chỉ có thể dấu anh trong nhà, bởi vì anh quá nặng!”
Khi Hoàng Phủ Dật Đình chạy tới, chính là thấy một màn như vậy, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên ôm nhau ở chung một chỗ, bốn phía đều là bảo vệ đang cầm súng, mà người của hắn đã bị trói lại, biểu hiện rõ ràng hắn đã thất bại.
Hao tâm tổn sức, lại cái gì cũng không làm được, chính là mất tất cả, điều này làm cho Hoàng Phủ Dật Đình cảm thấy thật buồn cười, mà hắn chính là vai hề trong câu chuyện cười này, ngây thơ buồn cười.
“Em tính toán xử lý anh như thế nào?” Yêu cô cho nên hắn hiểu rõ cô, hắn làm như vậy đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, cũng không biết cô sẽ xử lý hắn như thế nào đây.
“Hoàng Phủ Dật Đình, tôi cảm thấy anh thật đáng thương, coi như là tôi đồng tình đi, chuyện này tôi không cùng anh so đo.” Tâm tình Bắc Đường Yên đang vui vẻ cho nên tức giận đối với Hoàng Phủ Dật Đình cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Hoàng Phủ Dật Đình cô cảm thấy người đàn ông này có chút đáng thương, chẳng qua là. . . . .
“Nhưng mà, mặc dù tôi sẽ không so đo với anh, nhưng anh chuẩn bị sẵn sàng đi, anh phản bội Hoàng Phủ Hiên, cô ấy sẽ không bỏ qua cho anh.” Đương nhiên Bắc Đường Yên sẽ không giữ lại người có thể gây hại ình, mặc dù không đến nỗi giết hắn, nhưng mà tuyệt đối không để cho hắn sống tốt, cô cũng không hy vọng lần sau lại ngồi máy bay đi ngàn dặm xa xôi tìm chồng.
Trên mặt Hoàng Phủ Dật Đình chợt loé lên vẻ mặt hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền biến thành bất đắc dĩ.
Bắc Đường Yên mang theo mọi người rời đi, trong lúc đó lại cẩn thận đỡ người Viêm Liệt, nụ cười hai người quấn quít ở chung một chỗ, chiếu sáng khung cảnh ảm đạm xung quanh.
Viêm Liệt được nghỉ dưỡng thương, yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng khi Bắc Đường Yên làm việc sẽ nhớ đến Viêm Liệt, sau đó gọi điện thoại cho anh, hai người tán gẫu mấy câu, không có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua là mấy câu thăm hỏi tuỳ ý lại làm cho hai người nói không biết mệt, có lúc thậm chí chỉ là lẳng lặng cầm điện thoại, cái gì cũng không nói, hai người đều nở nụ cười hạnh phúc.
Gần đây tâm tình Văn Mẫn hết sức thoải mái, đương nhiên rồi, tâm tình cấp trên tốt thì công việc sẽ nhẹ nhõm, mọi chuyện không phải lo lắng.
Nhưng mà gần đây thành phố này