Lăng Nhược Tịch đi tới đi lui, mắt thấy thời gian đã sắp trưa rồi, cô lại càng đứng ngồi không yên, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, xem bài đăng cách đây hai ngày trêи mạng, đến cùng thì có vấn đề gì, rõ ràng đồ cô bán là hàng hiệu mà, hơn nữa giá cả so với thị thường còn mềm hơn rất nhiều, tại sao không có ai mua?
Lăng Nhược Tịch cố tình vào một cửa hàng online khác xem thử để tìm xem nguyên nhân vì sao, đột nhiên, bóng đèn trong não sáng lên, thì ra còn phải có danh tiếng nữa.
Thế mà cô lại quên chuyện này, hơn nữa hàng hóa của cửa hàng người ta đều bán rất rẻ, đắt nhất cũng vài trăm tệ, có thể do quần áo và giày dép của cô đều là hàng hiệu cho nên dù có giảm giá thấp nhất đi chăng nữa cũng là quá đắt so với người khác.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, quần áo với giày của cô dường như không thích hợp để bán online, trêи cửa hàng online, nếu bán giá cao thì không ai mua, mà bán quá rẻ thì dễ bị nghi ngờ là hàng fake, xem ra cô cần phải nghĩ cách để xử lý đống quần áo và giày dép này mới được.
OK, cô có thể bán cho người quen, bạn thời đại học, hoặc là… Ừm… Nhân viên của Cung Thụy Thần chẳng hạn, cô là phu nhân của tổng giám đốc, sẽ không có ai nghi ngờ đồ của cô là hàng nhái cả.
Đúng, cứ như thế mà làm, Lăng Nhược Tịch tự thấy cách xử lý của mình quá tốt, tâm trạng cũng tốt theo. Đã vậy cô không muốn đưa cơm đến cho anh thì cũng không được, Lăng Nhược Tịch không thể tìm ra lý do để không đi, cho nên cô về phòng thay quần áo rồi ra ngoài.
Cô kéo tủ quần áo ra, nhìn thấy váy ngắn trẻ trung phơi phới cùng các loại tất chân, cô thèm đến mức nuốt nước miếng, nhưng lại nhớ đến cơ thể còn xanh xanh tím tím của mình, cô lập tức mắng thầm, xấu hổ nhìn chỗ khác, tiện tay lấy một cái váy liền thân dài tay màu trắng, trang điểm đơn giản cùng trang sức trang nhã xong, cô đến phòng bếp hí ha hí hửng cầm lấy cơm trưa của cô và Cung Thụy Thần, mang theo ảnh chụp quần áo của mình chạy đến cao ốc Cung thị.
Lăng Nhược Tịch lại một lần nữa đi vào cao ốc Cung thị, lần này được đối đãi hoàn toàn khác trước, hiển nhiên trước đó Cung Thụy Thần đã thông báo xuống, cho nên cô vừa mới vào cửa, cô tiếp tân lập tức nhiệt tình đưa cô đến thang máy riêng của tổng giám đốc, sau đó cô cứ thẳng đường lên đến lầu hai mươi.
Cô vừa mới ra khỏi thang máy thì có một người đẹp cười tươi đứng dậy chào hỏi mình: “Chào phu nhân.”
Lăng Nhược Tịch sửng sốt một chút, sau đó cô mới nhớ đây là thư ký của Cung Thụy Thần, lần trước có gặp qua, ấn tượng cũng không tệ, không phải là một bình hoa. Cô lễ phép cười đáp lại với cô ấy: “Chào cô, tôi đến tìm tổng giám đốc của