Lăng Nhược Tịch nhìn anh vào phòng làm việc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nói cô muốn cuộc hôn nhân này tốt đẹp, nhưng bây giờ cô còn chưa biết phải sống chung với anh như thế nào, anh không có bên cạnh, cô ngược lại cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
Một mình thẫn thờ ở trong phòng, cô không biết nên làm gì, dứt khoát đem hết đồ trang sức, sổ tiết kiệm của mình ra, tính toán kỹ tài sản của mình một chút, lỡ như cô không có cách thay đổi được chuyện như kiếp trước, cuối cùng vẫn sẽ ly hôn với Cung Thuỵ Thần, còn đoạn tuyệt với người nhà, cô có ra đi cũng không đến mức không có một xu dính túi, cho nên tích góp một ít tiền là tốt nhất, có thể làm được chuyện gì đó, có tiền ra tiền vào hàng tháng, nếu không sẽ có khả năng miệng ăn núi lở.
Lăng Nhược Tịch nhìn sổ tiết kiệm ngân hàng của mình có hơn tám vạn, bản thân cô trước giờ tiêu tiền không có kế hoạch, cho nên đó là lý do vì sao của hồi môn ba cho đều bị cô phá gần hết. Ngày thứ hai sau ngày cưới, Cung Thuỵ Thần có đưa cô một tấm thẻ vàng để cô thích cái gì thì tự mình mua, cô nhớ sau khi có tấm thẻ đó, ngay hôm sau cô đã cố ý quẹt thật mạnh tay, mua một đống lớn túi hiệu rồi quần áo, cô mặc hay không cũng chất đống thành một kho, Cung Thuỵ Thần giận quá trực tiếp cắt tiền tiêu của cô luôn, nghĩ lại khi đó cô thật sự là quá buông thả mà.
Được rồi, cô có thể đem những thứ trong kho và quần áo không mặc đăng lên mạng bán, như vậy cô sẽ có một số tiền gửi tiết kiệm, trước mắt Lăng Nhược Tịch lập tức xuất hiện một đống tiền bay phấp phới, khiến cô vui vẻ cười toe.
Nói là làm, cô lập tức chạy xuống nhà kho dưới lầu, mang một đống lớn túi xách mới tinh với số quần áo hiệu lên phòng, sau đó lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp trái chụp phải.
Cung Thuỵ Thần khi về phòng thì thấy khắp phòng toàn là quần áo và túi xách, còn vợ yêu của anh thì đang cầm máy ảnh chụp lách tách không ngừng.
Cung Thuỵ Thần nhíu chặt lông mày, cô đã mua nhiều thứ thế này khi nào? Hôm nay cô lấy lòng anh, đến công ty đưa cơm trưa cho anh, chẳng lẽ là muốn anh thanh toán hoá đơn cho cô? Mặc dù anh không để tâm chuyện tiêu tiền của cô, nhưng cảm giác bị xem như cái máy ATM làm anh rất khó chịu, anh xoa xoa cái trán đau nhức của mình, trầm giọng hỏi: “Em đang làm cái gì đó?”
Trong phòng đột nhiên có tiếng người làm cho Lăng Nhược Tịch giật nảy mình, lúc này cô mới tỉnh lại trong giấc mơ toàn ‘chủ tịch Mao’ của mình, nhìn thấy vẻ mặt không vừa lòng của Cung Thuỵ Thần, lại nhìn đống lộn xộn khắp phòng… Ấy chết, hình như cô quá hưng phấn rồi cho nên mới biến phòng ngủ thành ra bãi rác như vậy, cô hơi chột dạ lén nhìn Cung Thuỵ Thần một cái, hạ mình nói: “Cái đó, em lập tức thu dọn xong ngay.”
Cô nhanh chóng tìm một cái túi to, nhét tất cả quần áo và túi xách trêи giường vào, sau đó lại nịnh nọt mời Cung Thuỵ Thần ngồi lên giường, cô mới bắt đầu thu dọn nào trêи đất, trêи bàn, trêи ghế… Ờ thì… còn có trong phòng tắm, trêи bồn vệ sinh, hu hu hu… Cô thật sự đã mua quá nhiều.
Chờ đến khi cô dọn dẹp toàn bộ xong rồi, cả người đã đầy mồ hôi, eo mỏi lưng đau, cô trộm nhìn anh một cái, thấy anh đang nằm ở trêи giường chăm chú xem tạp chí, cô lập tức vội vàng vọt vào phòng tắm, tắm một cái, thay quần áo ngủ đi ra, nằm lên giường, đưa tay lấy điện thoại cài chuông báo thức, xong xuôi cô nhỏ giọng nói với Cung Thuỵ Thần “Ngủ ngon.” Sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ,