Bàn tay vuốt dọc xương sống của cô, ngón tay ở trên xương quai xanh của cô vẽ một vòng, mặt anh chậm rãi nâng lên không có ý định buông tha. “Ừ?”
Phương Trì Hạ hô hấp hỗn loạn, không được tự nhiên quanh co “Hôm nay anh không cần ra ngoài sao?”
“Hôm nay anh có rất nhiều thời gian.” kì thật Lạc Dịch Bắc có ý định về Lạc gia xem ông nội, nhưng mà không có nói ra.
Bây giờ còn sớm, anh cũng không vội.
Phương Trì Hạ không chịu nổi anh như vậy, nơi bị lòng bàn tay anh mơn trớn như bị nhen lên một ngọn lửa, bên tai trên cổ toàn bộ là hô hấp nóng rực của anh, làm cho cô cũng nóng lên.
Không khí trong thời gian ngắn nóng lên vài phần.
Phương Trì Hạ cảm thấy rất xấu hổ, muốn tìm chuyện để phân tán lực chú ý của anh “Ông nội của anh đã tốt hơn chưa?”
“Khá tốt.” Lạc Dịch Bắc trả lời ngắn gọn, bất động thanh sắc quan sát sắc mặt cô.
“Em đi giúp anh chuẩn bị trà để anh đưa cho ông được không? Không phải anh nói ông thích sao?” Phương Trì Hạ nghiêng người, thử lần nữa nói sang chuyện khác.
Hai người ngồi trên ghế dựa, Lạc Dịch Bắc lại dán sát người cô, cơ thể hai người dán chặt không chút khe hở.
Tư thế như vậy, cô vừa di chuyển một chút, ghế dựa liền rung theo, cơ thể anh cũng dán chặt theo cô.
Mặt Phương Trì Hạ như bị đốt nóng lên.
“Em rất nóng?”Lạc Dịch Bắc nhìn hai gò má của cô ửng đỏ lên, không đứng đắn trêu chọc.
“Đúng vậy a, em rất nóng, anh đứng lên đã!” Phương Trì Hạ tiếp lời anh, đưa tay đẩy đẩy.
“Chúng ta trở về phòng?”Lạc Dịch Bắc rất tốt đưa ra đề nghị.
Phương Trì Hạ liền vì một câu của anh mà bế tắc.
Mặc kệ cô có đồng ý hay không, Lạc Dịch Bắc cũng ôm ngang người cô, muốn ôm
cô lên, thì điện thoại di động của Phương Trì Hạ chợt vang lên.
Phương Trì Hạ bắt được cơ hội, chạy thoát khỏi vòng ôm của anh, qua lấy điện thoại.
Là Thi Cận Dương gọi điện thoại tới, Phương Trì Hạ không muốn Lạc Dich Bắc hiểu lầm, liền nói “Alo, An An, muốn gặp nhau sao? Được, cậu đang ở đâu, mình lập tức đến ngay!”
Bên kia Thi Cận Dương nghe điện thoại ánh mắt co lại, nhất thời im lặng không lên tiếng.
“Em có hẹn với bạn ra ngoài, bữa tối anh tự giải quyết đi, em đi trước.” Phương Trì Hạ thấy có cơ hội, cầm điện thoại chạy nhanh như chớp ra khỏi biệt thự.
Đợi ra đến cửa liền gọi điện thoại cho Thi Cân Dương “Vừa rồi không tiện nghe máy, sao vậy?”
Thi Cận Dương cười cười nói “Không sao, lần trước em đi mà không nói nên muốn hỏi thăm tin tức. KHông phải muốn ra ngoài sao? Thuận tiện qua đây ngồi một chút, Nhà hàng Lolita.”
“Được, nửa giờ sau em đến.”
Trò chuyện đơn giản, Phương Trì Hạ nghĩ đến ngày đó đúng là mình vô duyên cô cớ rời đi, nên đi giải thích một chút, liền gọi xe đi đến nhà hàng.
Khi đến, Thi Cận Dương đã đến trước.
Thi Cận Dương lúc nào cũng đặc biệt làm cho người ta thấy trẻ đẹp, khí khái hào hùng, trên người luôn ưu nhã, còn rất lịch sự.
Lúc Phương Trì Hạ xuất hiện, trong tay anh ta là một bó 14 cành hoa Louie kiều diễm, như là chuẩn bị tặng cho ai.