Lạc Dịch Bắc có hơi bất ngờ trước phản ứng của cô, đôi tay đưa ra rơi trong không trung, ngẩn ra vài giây, lại đưa qua lần nữa.
Anh định làm sao để không làm ồn cô tỉnh lại, trái lại, nếu như cô thật sự đã thức, anh ngược lại thoải mái hơn.
Đối với Lạc Dịch Bắc mà nói, tỉnh rồi càng tốt, tỉnh rồi làm gì cũng thuận tiện hơn, sẽ không giống như là anh đang tự mình an ủi.
Phương Trì Hạ có hơi nổi giận trước hành động của anh, giữ lại bàn tay không có phép tắc của anh, chở người thêm lần nữa, để bản thân giữ xa khoảng cách với anh.
Lạc Dịch Bắc vấp váp mấy lần, ánh mắt thâm trầm, cánh tay dài kéo cô vào trong lòng, trở người đè cô dưới thân.
Thân hình to lớn giữ cô thật chặt, môi của anh hôn xuống ngay môi của cô, tay còn lại gỡ bỏ sự kháng cự của cô, mạnh bạo thăm dò vào trong áo choàng tắm của cô.
Phương Trì Hạ vừa nghĩ đến anh vừa từ chỗ cô gái khác trở về, trong lòng không hiểu sao có hơi bất mãn, lúc hai môi chạm nhau, răng vừa hé thì đã cắn anh một cái.
Lạc Dịch Bắc chau mày lại, ánh mắt thâm trầm rơi trên mặt của cô.
Cô bé này hôm nay bị sao vậy?
"Muộn lắm rồi, nên ngủ thôi." Phương Trì Hạ cũng không giải thích, vừa xoay người, đã vùi đầu vào trong chăn không quan tâm đến anh.
Tay của Lạc Dịch Bắc vẫn còn ở trong áo choàng tắm của cô, tư thế thế này, rõ ràng có chút kỳ quái.
Bản thân Phương Trì Hạ khi ngủ cũng cảm thấy rất lạ, muốn rút tay của anh ra, cánh tay luồn vào trong của Lạc Dịch Bắc thu một vòng, thuận thế ôm lấy cô.
Với tư thế này, Phương Trì Hạ bị anh ôm từ đằng sau, lưng dán chặt vào ngực của anh, hai người bình thường khi ngủ cũng hay như vậy, cực kì thân mật.
Nếu như không phải tay của anh vẫn còn ở lại trong quần áo của cô, tư thế ngủ như vậy Phương Trì Hạ rất thích, dựa vào trong lòng anh, cô sẽ bất giác cảm thấy yên tâm, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Cũng sẽ không giống như những năm trước kia khi lẻ loi một mình, ngay cả ngủ đều thấp thỏm lo sợ.
Nhưng vấn
đề bây giờ là, tay của anh vẫn còn ở trong áo choàng tắm của cô.
Càng khiến Phương Trì Hạ không thoải mái đó là, vị trí lòng bàn tay của anh, vừa vặn đặt ở trước ngực của cô.
Trong lòng Phương Trì Hạ rất lúng túng, nhưng nhìn anh cũng không có ý định tiến thêm bước nữa, cô cũng không thèm tranh vào vũng nước đục.
Với tâm lí thất thường của Lạc Dịch Bắc, nếu như thật sự làm với anh, đổi lại anh sẽ giày vò dữ dội hơn là chuyện vô cùng có thể xảy ra.
Đều đã kết hôn bấy nhiêu ngày rồi, Phương Trì Hạ ít nhiều có hơi hiểu anh, không kiên trì gỡ tay anh ra, chỉ nhắm mắt cố gắng gạt bỏ cánh tay của anh trong đầu, thậm chí ngay cả con người của anh cũng muốn xóa đi trong đầu óc cô.
Lạc Dịch Bắc căn bản không biết tối nay cô bị gì.
Anh có thể tiếp tục làm gì mình muốn, nhưng mà, nhìn gương mặt của cô tâm trong dục ít muốn gì cũng không hứng thú, tự giác mất hứng mà kiềm chế lại.
Hai người cứ để tư thế kỳ lạ này ngủ hết một đêm, ngày hôm sau khi thức dậy, Phương Trì Hạ tỉnh dậy trước Lạc Dịch Bắc vài phút.
Cô xuống giường, thay một cái váy rộng rãi cho bản thân, định xuống lầu dùng bữa tối, báo thức trong điện thoại của Lạc Dịch Bắc lúc này bỗng vang lên.
Dường như là âm báo tin nanh ta, "tí tách" như tiếng nước nhỏ giọt, trong căn phòng buổi sớm yên tĩnh vang lên rất rõ ràng.
Điện thoại của anh đặt ở trên ghế xô-pha, Phương Trì Hạ đi ra cửa trùng hợp phải đi qua cạnh chiếc ghế đó, thuận tiện nhìn trên màn hình của anh một cái.
Cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn thấy hai chữ "Bảo Bảo"...