Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, mà là mang theo cô đi vào hướng trong khoang thuyền.
Cuối cùng hai người dừng lại ở chỗ boong tàu, sau khi đến, ở đó đã được trang trí sãn.
Vây quanh vòng bảo hộ là đèn đủ màu sắc thắp, ánh đèn mông lung lẳng lặng đổ xuống, trang điểm lên toàn bộ ban đêm càng thêm mê ly.
Đầu thuyền vị trí boong tàu đặt một cái bàn nhỏ, sau khi hai người đến đã bày một ít đồ ăn và rượu vang, ánh nến bên cạnh bàn chập chờn, nhìn ra được là đã sớm chuẩn bị.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, không nghĩ tới anh sẽ mang cô tới một chỗ như vậy.
Nhìn chằm chằm trên thuyền một hồi lâu, cô thật bất ngờ đối với an bài như vậy của anh.
Cô cũng không ngờ Lạc Dịch Bắc sẽ là một người hiểu tâm lý người khác như vậy, hai người chỉ là ẩn hôn, anh cũng không cần phải tâm lý với cô.
"Đi thôi!". Đang thất thần, bên cạnh, âm thanh của anh bỗng nhiên vang lên.
Tiếng nói đạm mạc trước sau như một, loại lãnh đạm nhịp nhàng ăn khớp, nhất thời kéo suy nghũ đang rời rạc của Phương Trì Hạ trở về.
Cô rất muốn nói!
Đây mới là nguyên hình của anh mới đúng!
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt liếc cô một cái, trực tiếp đi lên trước, dừng lại ở bên cạnh bàn, anh mở rượu vang bày ở phía trên ra rót rượu.
Trong tay anh cầm là Petrus, là rượu nho được vinh dự xưng vương chí tôn trong các rượu nho, cũng tôn quý như thân phận của anh, vương thất Anh quốc và tất cả đại quý tộc châu Âu.
Phương Trì Hạ bước vài đến bên cạnh anh, ngồi xuống chỗ ngồi đối diện anh, bưng một ly trong đó nhấp nhẹ.
Đêm nay cùng đi anh tiếp khách đến bây giờ, kỳ thật bụng cô vẫn trống không, lúc trước thời điểm ở trong lâu đài cô chỉ ăn một chút.
Thế nhưng vị lão phu nhân quý tộc trên bàn tiệc kia rất tự ý ngôn từ, luôn không ngừng hỏi cô cái này, hỏi cô cái kia, sau khi ăn xong bữa tối, cô gần như cũng không ăn được miếng nào.
Bây giờ nhìn đến đồ ăn, cô cũng không khách khí, cúi thấp đầu bắt đầu ăn.
Thời điểm dùng cơm, rất thuận miệng hỏi anh một câu: "Sao đột nhiên muốn đến chỗ này?".
Lúc
trước Thi Lạc rời đi trêu trọc hai người một câu, thế nhưng, bầu không khí hiện ở chỗ này, theo Phương Trì Hạ thấy, thật ra có một chút cảm giác như hưởng tuần trăng mật.
"Không đói bụng sao? Không đói bụng vậy đưa cho tôi!". Tay Lạc Dịch Bắc cầm lấy dao nĩa hơi dừng lại, cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô, mà là đưa tay muốn đồ ăn bày ở trước mặt cô.
Tay còn chưa đụng phải, lại bị Phương Trì Hạ đẩy ra.
"Ai nói không đói bụng mà đúng khiong?". Đặt cả bàn đồ ăn ở trước mặt mình, cô cúi thấp đầu an tĩnh ăn, không nói tiếp.
Một hồi bữa tối, hai người giải quyết khá là chậm.
Ánh nến trên bàn, còn đang lẳng lặng chập chờn, ấm áp đổ xuống trên đất.
Trên mặt biển tiếng gió thỉnh thoảng truyền đến, thế nhưng, bầu không khí lúc này, lại làm cho Phương Trì Hạ cảm thấy dị thường yên tĩnh.
Yên ả đến gợi lên cảm giác những tháng ngày bình an yên ổn.
Cảnh đêm trên biển rất đẹp, boong tàu được trang trí rất đẹp, mặt biển và thiên không đẹp hơn.
Bầu trời đêm trên đảo Sicilian vô cùng an tĩnh, thiên không một mảnh đen kịt trong đó khảm mấy hạt ngôi sao rạng rỡ lấp lánh, trắng đan chéo vào đen, tựa như chiếc nhẫn của Phương Trì Hạ tản mát ra hào quang giống như kim cương.
Ngẫu nhiên trên nặt biển có mấy chiếc du thuyền đi qua, nhạt đạm quang vựng rải tại trên mặt nước, làm mặt biển nổi bật sặc sỡ.
Thật vất vả, rốt cuộc hai người giải quyết xong bữa tối, Phương Trì Hạ ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía anh: "Không còn sớm, muốn trở về không?".
Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu trả lời cô một câu: "Tôi có nói muốn trở về sao?".
Phương Trì Hạ: "..."