Sau đó Lạc Dịch Bắc nghe thấy âm thanh đạm mạc của cô “Chúng ta bây giờ đang ở Bắc bán cầu, con sông này chảy về phía đông, bên kia hẳn là đông.”
Ánh mắt cô chuyển sang một thân cây, âm thanh lần nữa vang lên “Cây xanh đậm ở phía nam, xanh vàng ở phía Bắc, gió không thổi về phía nam, như vậy bên này là phía nam.”
Hang của tổ kiến hướng về phía Nam cùng với với hướng chỉ của cây đều chỉ về phía nam, cho nên chúng ta hẳn nên đi về phía bên này!”
Cô nói không nhanh không chậm, phân biệt phương hướng dựa vào thiên nhiên.
Sợ một loại sẽ sai cho nên cô kết hợp ba loại là sông, cây, tổ kiến.
Vừa mới ở trong rừng cũng là quan sát ba loại phương hướng.
Lạc Dịch Bắc còn đang nướng đồ, vốn định làm no bụng trước rồi sẽ tìm phương hướng.
Không nghĩ rằng một lúc cô đã đem vẫn đề giải quyết xong.
Ánh mắt hơi nghiêng nhìn Phương Trì Hạ còn đang ngó nghiêng xung quanh, đuôi mắt nhướn nhướn.
Sau quý tước phủ ngày hôm qua, lần này cô lại cho anh thấy ngoài ý muốn.
Cô còn thông minh hơn so với anh nghĩ, gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh, đầu óc rõ ràng.
Khóe mắt liếc qua tầm mắt rơi trên người mình, cô nghiêng đầu nói “Đi thôi!”
Lạc Dịch Bắc đem đồ ăn đã nướng chín lần lượt đưa cho cô, hai người ăn xong liền đi theo hướng mà cô đã chỉ.
Lạc Dịch Bắc lần này đến Sicily có vài chuyên quan trọng, trừ buổi gặp mặt hôm qua, ngày mai anh còn phải đại diện Dung Hi đi nước R ở Bắc Âu dự thịnh yến vương thất.
Quan hệ quốc tế của Dung Hi rất rộng, Sa Chức Tinh lúc trước từng sống ở Châu Âu một thời gian, cùng vương thất các nước Châu Âu quan hệ rất tốt.
Hiện tại trang sức của các thành viên vương thất hơn phân nữa đều từ nhà thiết kế
của Dung Hi.
Cho nên, những buổi xã giao, Lạc Dịch Bắc từ chối không hết.
Trở lại khách sạn, Lạc Dịch Bắc lập tức bay đi R quốc.
Thinh yến được tổ chức ngày hôm sau.
Lạc Dịch Bắc cũng không nói cho Phương Trì Hạ hai người đi đâu, giúp cô lựa chọn quần áo, thậm chí còn không nói lời dư thừa.
Đoạn thời gian hai người kết hôn, Phương Trì Hạ đã quen anh như vậy.
Anh không nói nhiều, cô cũng không hỏi nhiều, trong lòng nghĩ, buổi tối ngoan ngoãn đi theo anh là được rồi.
Lúc hai người đi ra khách sạn, xe của vương thất đã đợi ở ngoài cửa.
Đến Vương cung chừng mười phút.
“Đây là đâu vậy?” Phương Trì Hạ kéo nhẹ cánh tay anh, nhìn cung điện tráng lệ, xung quanh có người mặc trang phục hộ vệ Hoàng gia, nhịn không được tò mò hỏi.
“Vương cung.” Lạc Dịch Bắc trả lời ngắn gọn.
Phương Trì Hạ chỉ kinh ngạc, phản ứng coi như là bình thường.
Tuy lần đầu đến nơi này nhưng cô cũng chỉ là khách mà thôi, không cần quá lo lắng.
Hai người được dẫn đi vào, chính giữa có một vị tôn quý lão nhân đang ngồi, về sau Lạc Dịch Bắc lại cùng những người khác nói chuyện.
Phương Trì Hạ một mình không có việc gì, nhìn xung quanh một chút, trực tiếp đi về phía tháp Champagne, bên cạnh tháp Champagne còn bày đủ loại ghế dài, cung cấp đủ loại rượu cho khách uống, lúc cô đến, bên cạnh còn có một người đàn ông.