Sau khi Phương Trì Hạ rời khỏi thì trực tiếp chuyển đến trạm xe taxi cạnh đó.
Vẫn chưa ngồi lên xe, một chiếc Lamborghini đã dừng lại trước cổng sân bay.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trông giống tài xế từ trong bước ra, đến ghế sau, cung kính mở cửa cho người ngồi bên trong.
Một thân hình mảnh mai cong lưng đi ra, ngẩng đầu lướt nhìn xung quanh một cái, đi thẳng về phía Lạc Dịch Bắc.
Gương mặt đó, vốn là đẹp đến khiến người khác khó lòng quên được, Phương Trì Hạ lại không phải lần đầu tiên nhìn thấy, tự nhiên mà công nhận.
Nhanh như vậy đã đến rồi...
Bảo Bảo dường như lúc nào cũng rất thân thiết với Lạc Dịch Bắc, vừa gặp mặt tay đã khoác lên cánh tay anh thân mật, cùng anh đi ra ngoài xe.
Hai người vừa đi, vừa nói chuyện gì đó.
Khoé môi Lạc Dịch Bắc thi thoảng khẽ cong lên, hai người đi cùng, vô cùng thân thiết như người một nhà.
Có người nói, hai người bên nhau cảnh giới cao nhất là từ tình yêu trở thành tình thân.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm Lạc Dịch Bắc và Bảo Bảo, điều nghiệm ra trong đầu chính là câu nói này.
Phương Trì Hạ nhìn hai người họ một lúc, ánh mắt của cô rời đi, gọi một chiếc taxi ngồi lên...
Lạc Dịch Bắc lần này rời đi, mấy ngày đều chưa về, thậm chí cả điện thoại cũng không gọi cho Phương Trì Hạ lấy một lần.
Anh không ở đây nữa, Phương Trì Hạ vui vẻ đến thảnh thơi, mỗi ngày khi có tiết thì đến trường học, khi không có tiết thì vào Dung Hi làm việc, mọi thứ trong cuộc sống vẫn như cũ.
Chỉ là, buổi tối khi về nhà, biệt thự rộng lớn như thế, chỉ có cô và một con con mèo, trong lòng khó tránh khỏi trống trải.
Tuy vậy, mấy năm nay ở Phương gia, cảm giác này, cô sớm đã quen rồi.
Tắm xong đi xuống lầu, cô đang chuẩn bị ôm Đoàn Đoàn chơi đùa một chút, lúc này âm báo tin nanh của điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Tiếng nước nhỏ giọt, là âm báo tin nanh của cô.
Ngồi lên xô-pha, cô cầm điện thoại lên nhìn.
Tin nanh từ một người bạn của Phương Trì Hạ nanh đến, tên người nanh được cô ghi chú là "Đại
Bảo Bối".
Nội dung tin nanh là: Cậu chuyển đi rồi ư?
Phương Trì Hạ đã rất lâu không có tin tức gì về người đó, vừa nhìn thấy tin nanh, bỗng chốc hào hứng, nằm trên xô-pha nanh tin với người đó.
Cô cứ trò chuyện như vậy, điện thoại không rời khỏi tay nửa ngày.
Cũng không biết hai người đã trò chuyện được bao lâu, nói đến cô buồn ngủ, cuối cùng quả thật buồn ngủ không chịu nổi nữa, gửi đi một biểu cảm đáng thương cho Đại Bảo Bối, giọng điệu đầy tình cảm: Đại Bảo, tớ quả thật không ổn rồi, hay là hôm nay cứ như vậy trước nhé? Ngày mai gặp nhau! Dây nhỏ roi nhỏ tuỳ cậu!
Câu cuối cùng được gửi đi, cũng lười lên lầu, cô mê man ngủ trên xô-pha.
Sau khi cô ngủ khoảng một tiếng,cổng chính biệt thự mở ra, một chiếc xe dừng lại, cánh cửa nhà mở ra, Lạc Dịch Bắc mấy hôm không gặp, đột nhiên bước vào.
Mở đèn phòng khách, muốn đi thẳng lên lầu, khoé mắt liếc thấy Phương Trì Hạ đang cuộn tròn nằm ngủ trên xô-pha, bước chân của anh dừng lại, chậm rãi đi về phía cô.
Anh mấy hôm nay luôn ở Lạc gia, cũng đã mấy ngày không gặp cô rồi.
Từ khi kết hôn đến nay, đây chắc là lần đầu tiên họ không gặp nhau lâu đến thế.
Hôm nay đột nhiên trở về, nguyên nhân thật sự là bởi vì cô.
Mấy ngày không gặp, Lạc Dịch Bắc có chút nhớ cô rồi.
Nhớ mùi hương thanh nhã tươi mát lại khiến người khác say đắm của cô, nhớ ánh mắt của cô lúc bị anh giày vò không tình nguyện lại ngầm chịu đựng, cùng với âm thanh nũng nịu đến nhũn xương nằm dưới thân anh...