Lạc Dịch Bắc nge cô gọi “Đại bảo” xong cả người liền khó chịu.
Hai người này, gọi buồn nôn như thế làm gì.
Bị tắt điện thoại lại càng khó chịu.
Cô có phải hay không ngay càng can đảm?
Phương Trì Hạ cùng Đồng Nhan liên hoan đến mười một giờ khuya mới kết thúc, lúc hai người đi ra nhà hàng, trên đường đã không còn người nào.
Phương Trì Hạ được Đồng Nhan lái xe đưa về.
Phương Trì Hạ chỉ nói là cô đã kết hôn, chứ không nói kết hôn với Lạc Dịch Bắc, càng không nói bối cảnh của Lạc Dịch Bắc.
Lúc trở về cũng không muốn cho Đồng Nhan biết nhiều, nên cô ở bên đường đã đi xuống, không đẻ cô ây dưa về đến tận nhà.
Lúc trở về, cả biệt thự rất là an tĩnh.
Đèn ở đại sảnh đã tắt, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ thắp trên đường đầy đá cuội.
Phương Trì Hạ đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn lên làu, đoạn chừng lúc này Lạc Dịch Bắc đã ngủ, nên hành động của cô rất nhẹ.
Không phải sợ đánh thức Lạc Dịch Bắc mà muốn nhân cơ hội ngủ ở phòng khách.
Rón ra rón rén muốn đi lên lầu, vừa mới đến cầu thang, trong phòng khách lớn nhu vậy, bỗng nhiên âm thanh của Lạc Dịch Băc từ phía sau vang lên “Hơn nửa đêm rồi, lén lút cái gì?”
Âm thanh đột ngột vang lên, khiến Phương Trì Hạ giật mình, bước chân lảo đảo.
“Hơn nửa đem, không ngủ sao anh không bật đèn?” Nghiêng đầu, cô không khách khí phản bác một câu, tìm công tắc mở tất cả đèn lên.
Lạc Dịch Bắc ngồi trên salon, trên người tùy ý khoác áo tắm, đai lưng lỏng lẻo, lộ ra trước ngực hết sức gợi cảm, chỉ là sắc mặt không tốt.
“Bây giờ là mấy giờ?” Lấy điện thoại bên cạnh ra nhìn thời gian, anh lạnh lùng nhắc nhở.
“Đúng vậy a, đã khuya cho nên, anh nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Phương Trì Hạ tránh nặng tìm nhẹ, phụ
họa nói một câu, tiếp tục đi lên lầu.
Ai ngờ vừa vào phòng, Lạc Dịch Bắc cũng theo sát vào tới.
Phương Trì Hạ lúc này đang đứng quay lưng về phía anh, đứng ở trước tủ quần áo tìm đồ ngủ, cô chuẩn bị đi tắm, váy sau lưng tùy ý kéo một nửa, lộ ra lưng da thịt trắng nõn.
Hai người đã vài ngày không làm chuyện kia, Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô, vài bước đi qua, ôm cô vào ngực mình, cúi người hôn lên cổ cô.
Phương Trì Hạ toàn thân cứng đờ, không được tự nhiên đẩy anh ra “Đừng như vậy, em còn chưa tắm rửa.”
“Em tắm cứ tắm, anh làm việc của anh.” Lạc Dịch Bắc mặt không đổi sắc nói một câu, môi ở trên cổ cô cũng không dời đi.
Mặt Phương Trì Hạ nóng lên, bị anh nói như thế khiến cho không biết nên nói cái gì.
Lạc Dịch Bắc hôn dọc sau cổ cô, hôn ra phía trước, đang định hôn lên môi cô, nghĩ đến chuyện hôm nay anh đột nhiên nói “Rất hiểu nước Pháp sao?”
“Đúng, anh mau buông tay đi!” Phương Trì Hạ bị anh hôn đến người nóng lên, cả người cứng ngắc trong lòng anh không dám cử động.
“Hai ngày nữa cùng anh đi phía Nam nước Pháp điều tra.” Lạc Dịch Bắc không để ý đến lời kia của cô, nói chuyện của chính mình.
“Không muốn.” Phương Trì Hạ không chút suy nghĩ cự tuyệt.
Lạc Dịch Bắc nhướng mày, ánh mắt dùng trên mặt cô “Lý do?”