Như Lạc Dịch Bắc đoạn trước, anh kí hợp đồng với công ty kia, bởi vì đem danh nghĩa công ty giá rẻ bán ra, trong vòng một đêm, liền tuyên bố phá sản.
Sự việc lần này khiến cho Phương Trì Hạ thấy được Lạc Dịch Bắc tàn nhẫn.
Đến Pháp được sáu ngày, cô nghĩ hai người sẽ nhanh chóng về nước, lúc đi trên đường với Lạc Dịch Bắc, cô tận lực mua quà tặng cho bạn bè.
“Chúng ta lúc nào thì về?” Lúc lên xe, Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi một câu, đem túi quà tặng ra, lấy từng cái nhìn.
Cô mua một ít nhưng lại rất tinh xảo, tựa hồ là cho bạn gái mang, còn có một cái đồng hồ đeo tay.
Không tính là quý báu nhưng thiết kế rất đẹp, kiểu dáng vừa nhìn là của đàn ông.
Lạc Dịch Bắc lúc này lại vừa vặn nhìn qua, nhìn đồ trong tay cô thoáng sững sờ.
Thiết kế rất đơn giản, cũng không có trang trí dư thừa, chỉ là bên lề vòng tròn kia ghi mấy chữ “un-coup-de-foudre.“
Trong tiếng Pháp có ý là vừa thấy đã yêu, thiết kế rất trong sáng, chắc là khắc lên đi, thậm chí còn có kiểu trong suốt, vô cùng xinh đẹp thế nhưng căn bản nhìn không ra.
Phương Trì Hạ lúc mua không có chú ý, ngược lại Lạc Dịch Bắc liếc mắt liền nhìn ra.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn, biểu hiện trên mặt ngưng lại.
Đối với người vừa thấy đã yêu? Nghiêng đầu, ánh mắt nhìn qua mặt cô,mặt không thay đổi hỏi “Cái này đưa cho ai?”
Phương Trì Hạ đang cầm quà xem, ngẩng đầu nhìn anh “Cận Dương!”
Mặt Lạc Dịch Bắc lạnh hơn.
“Cận Dương?
Cô cùng Thi Cận Dương khi nào phát triển thân đến mức xưng hô như vậy?
Lạc Dịch Bắc nghe lời kia của cô rất chói ta, nhìn vật kia càng không vừa mắt.
Anh cởi cổ áo ra, đang lái xe bỗng nhiên dừng
lại.
“Sao vậy?” Xe hai người dừng ở phong đan nước suối, lúc này vừa chạy được nửa đường, xung quanh không có nhà, Phương Trì Hạ không rõ anh dừng lại ở vùng hoang dã để làm gì.
“Mới vừa nói đưa cho ai?” Lạc Dịch Bắc không chút để ý cởi cúc áo, hỏi lại lần nữa.
Cuộc sống hôn nhân của hai người, Lạc Dịch Bắc tương đối cầm thú nhưng Phương Trì Hạ còn chưa thấy anh thô bạo, lúc này rõ ràng còn chưa cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, nhưng mà phản xạ có điều kiện trả lời “Cho Cận Dương….A!”
Một câu còn chưa nói xong, Lạc Dịch Bắc đã lôi cô xuống xe---
“Lạc Dịch Bắc, anh làm cái gì vậy?” Phương Trì Hạ đứng bên ngoài, tức giận đến muốn bốc hỏa.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, lái xe chạy vút đi.
Phương Trì Hạ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, bất khả tư nghị nhì anh, không thể tin được anh cứ như vậy mà đi.
“Uy, Lạc Dịch Bắc, anh giải thích rõ ràng!”
“Lạc Dịch Bắc, tôi không biết đây là đâu!”
“Tôi không biết phương ngôn Provence!”
Xe phía trước cũng không để ý đến, một trận gió liền không còn thấy bóng dáng.
Phương Trì Hạ một mình đứng ở ven đường, nhìn đường xá vắng vẻ xung quanh, cả người run rẩy.
Cô đã làm gì sai?