Giơ cánh tay của mình qua đó, Phương Trì Hạ dùng lửa hơ, sợi dây đang trói phạch một tiếng đứt rời.
Nhanh nhẹn cởi luôn dây trói ở chân, ánh mắt của cô chuyển sang một cái cửa sổ duy nhất ở trong phòng.
Đưa mắt nghìn cánh cửa vẫn đang đóng, chạy đến vài bước, ánh mắt của cô nhìn xuống phía dưới một cái.
Tầng lầu mà cô đang ở là tầng hai, cũng may, không được tính là cao, cách vài mét.
Phương Trì Hạ bò lên cửa sổ, cắn răng nhảy xuống.
Rất đau, khi xuống đất mắt cá chân của cô bị trẹo một cái, nhưng mà, lại chẳng có thời gian lo nhiều đến thế.
Muốn thừa cơ hội rời khỏi, ai ngờ vừa chạy chưa được vài bước, lại chạm mặt hai tên đàn ông trước kia đưa cô đến đây.
Phương Trì Hạ ngầm nói không ổn, quay đầu chạy về hướng ngược lại.
"Đại ca, con bé đó chạy mất rồi." Một tên trong số đó xông vào trên lầu hét lên một tiếng, chưa được một lúc, cả một đám đông đều chạy xuống.
Mắt cá chân của Phương Trì Hạ đã bị thương, căn bản chạy không lại mấy tên đàn ông, lao đầu chạy hết một đoạn đường, chân đột nhiên đau nhói, cả người ngã phịch xuống mặt đất.
Mấy tên ở sau, càng ngày càng gần.
Phương Trì Hạ nhìn ra sau một cái, cắn răng định bò lên, chỗ mắt cá chân lại đau đến khiến cô toát cả mồ hôi lạnh.
"Người đẹp, tôi nói cô tốt nhất nên hợp tác một chút, đã chạy thế kia rồi, tiền không lấy được, chúng tôi không dễ chịu, đến lúc đó người thiệt thòi vẫn là cô." Tên cầm đầu đi đến, định đưa cô đi, ở nơi xa, một chiếc Lamborghini màu trắng đột nhiên chạy đến chỗ họ.
Tốc độ của Lamborghini rất nhanh, bánh xe quay tròn lao nhanh làm bay cát bụi trên mặt đất, trước mặt một đám người đánh một vòng cung đẹp đẽ, rồi dừng lại.
Cửa xe được mở ra, một bóng dáng từ trong đi ra.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn gương mặt kia của người xuống xe, tâm trạng trong phút ấy, như đang vẫy vùng trong đêm tối thì nhìn thấy được ánh sáng.
Lạc Dịch Bắc đi về hướng họ, ánh mắt trước là lạnh lùng liếc trên người cô một cái, sau đó lại quay sang những người còn lại ở đó.
Ánh
mắt của anh có một loại sắc nhọn trời sinh, nhìn đến đám người kia không rét mà run.
Tên cầm đầu lùi về sau vài bước, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo vừa nãy thấp đi một nửa, "Thằng nhãi, tao khuyên mày một câu, đừng lo chuyện bao đồng, nếu không, nếu không..."
"Nếu không thế nào?" Ánh mắt Lạc Dịch Bắc lạnh lẽo liếc anh, sóng lớn cũng không sợ mà hỏi ngược lại.
"Nếu không..." Tên đó không biết phải trả lời thế nào, quay đầu gào lên với đám người ở sau lưng, " Đứng ngẩn ra đó làm gì, tụi mày lên hết cho tao!"
Cả đám người ái ngại nhìn Lạc Dịch Bắc, có hơi chần chừ.
Khoe môi Lạc Dịch Bắc cong lên chế nhạo, bình thản cởi bỏ vài chiếc cúc ở cổ áo, chủ động đi về phía đám người.
Đây là lần thứ hai Phương Trì Hạ nhìn thấy anh đánh nhau, chỉ thấy anh vừa nhấc chân lên, vài cú đá xoay, biết bao nhiêu tên phút chốc đều bò lăn trên đất.
Cụ thể như thế nào, cô vẫn chưa nhìn rõ.
Đây là tốc độ của Lạc Dịch Bắc, xuất thần nhập hóa, đẹp trai ngẩn người.
Phương Trì Hạ cả quá trình ở bên cạnh nhìn anh, lại có thể nhìn đến mê mẩn.
Lạc Dịch Bắc ung dung đi về hướng cô, kéo cô đứng dậy, nhìn đám người nằm xụi lơ dưới đất oai oái xin tha mạng, anh lạnh nhạt buông một câu, "Muốn xử lý thế nào, giao cho cô rồi."
Phương Trì Hạ ngồi xổm xuống trước mặt tên cầm đầu, cũng không nổi giận, nói chuyện thậm chí còn rất dịu dàng, "Các anh dùng cách bắt cóc tôi trước đó để bắt cóc người sai khiến các anh đến đây, lại dùng cách thức người đó chuẩn bị đối phó tôi để đối phó lại người đó, chuyện của chúng ta coi như sòng phẳng, thế nào?"