Lạc Dịch Bắc hôn rất nhẹ nhàng, không mang theo bất kỳ dục vọng nào, giống như đang trấn an.
Môi mỏng hôn nhẹ qua mắt, hôn lên khóe mắt, ngừng ở đó, rồi không làm gì nữa.
Phương Trì Hạ không ngờ Lạc Dịch Bắc đột nhiên làm như vậy, thân thể cương cứng, giơ tay lên muốn đẩy ra, thì Lạc Dịch Bắc lại buông cô ra trước.
"Khuya rồi, em đi ngủ sớm đi." Đặt đũa xuống, sắc mặt Lạc Dịch Bắc lại khôi phục bình thường.
Lạc Dịch Bắc đứng lên, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, ôm Phương Trì Hạ lên trên lầu.
Lạc Dịch Bắc làm động tác này rất tự nhiên, giống như hai người đã tập qua vô số lần.
Lạc Dịch Bắc ôm Phương Trì Hạ giống như đang ôm con nít lên lầu, hai người mặt đối mặt.
Khoảng cách gần như vậy, Phương Trì Hạ thấy không được tự nhiên, nhất là Lạc Dịch Bắc lại nhìn chằm chằm cô.
Không muốn để Lạc Dịch Bắc nhìn ra, ánh mắt Phương Trì Hạ giống như không có việc gì nhìn sang chỗ khác.
"Em đang ngại ngùng sao?" Bên tai thình lình vang lên giọng Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt trêu chọc.
"Ai nói?" Phương Trì Hạ không cam lòng yếu thế phản bác một câu, không công nhận, tay chủ động vòng lên cổ Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc chỉ nhàn nhạt nhìn tay Phương Trì Hạ, không nói thêm gì nữa, bước nhanh lên trên lầu.
Hai người đi qua hành lang thật dài, trở lại phòng ngủ, Lạc Dịch Bắc đi vào phòng tắm tắm rửa.
Phương Trì Hạ đã tắm rồi, thời gian cũng không còn sớm, đã gần ba giờ sáng, lăn qua lăn lại trên giường, không thể ngủ ngay được.
Lạc Dịch Bắc đi vắng mấy ngày, Phương Trì Hạ vẫn ngủ một mình.
Ngủ một mình đã quen, tướng ngủ rất không có hình tượng, đem drap trải giường vo thành hình bánh chưng ôm vào trong ngực, một chân cuộn tròn drap, một chân gác sang bên cạnh, một mình chiếm không gian hai người.
Lạc Dịch Bắc tắm rửa xong đi
ra thấy tướng ngủ của Phương Trì Hạ, mi tâm vặn vặn, chậm rãi đi qua, nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ, khóe mắt co rút.
Giường ngủ rất lớn, Phương Trì Hạ nằm như vậy vẫn còn rất nhiều không gian, ít nhất sẽ không lấn hết chỗ Lạc Dịch Bắc. Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc nhìn không vừa mắt.
Xoay người kéo drap Phương Trì Hạ đang ôm chặt chẽ trong ngực,, tùy ý ném sang bên cạnh, giúp Phương Trì Hạ điều chỉnh chân lại, nghiêng người nằm bên cạnh, duỗi tay ra ôm Phương Trì Hạ vào trong lòng. Nhìn tư thế hai người thuận mắt hơn so vừa rồi nhiều.
Phương Trì Hạ ngủ rất ngon, không ý thức được động tác của Lạc Dịch Bắc, tưởng đang còn ôm chăn, chân lại duỗi ra gác lên đùi Lạc Dịch Bắc, đầu vẫn còn ở trong lòng ngực của Lạc Dịch Bắc môi chắp chắp, lười biếng giống như mèo con.
Lạc Dịch Bắc cũng không đẩy chân Phương Trì Hạ ra, mặc kệ cô gác chân, chỉ nhàn nhạt nhìn chân Phương Trì Hạ trên đùi mình.
Phương Trì Hạ hồn nhiên không biết gì, ôm Lạc Dịch Bắc ngủ một đêm không buông tay, mãi đến sáng ngày hôm sau.
Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Lạc Dịch Bắc gần trong gang tấc, Phương Trì Hạ sững sờ, ánh mắt chậm chạp nhìn xuống tay mình, rồi đến chân đang gác lên trên đùi Lạc Dịch Bắc, đầu trống rỗng vài giây.