Tất cả đồ trang sức của Dung Hi đều được chú ý về sự xa hoa, cao cấp, thiết kế tinh xảo, đẹp đẽ, ngay cả quảng cáo cũng như thế.
Âm nhạc nhẹ nhàng cùng quảng cáo vừa mới được phát ra, tất cả ánh mắt toàn trường đều tập trung lên trên đài.
Sau khi quảng cáo kết thúc, có nhân viên chuyên ngành đem trang sức trưng bày lên sân khấu, tiếp đó là giải thích.
Lần này giải thích là với các khách quý tham dự đến từ các quốc gia có quan hệ, yêu cầu cực cao đối với ngôn ngữ, phải thuần thục nhiều thứ tiếng.
Một dịp lớn như vậy của Dung Hi, giải thích mỗi người một câu, có liên quan trực tiếp đến mức độ toàn bộ cuộc họp báo, cùng với này là kỳ tân tuyên bố công trạng tiêu thụ trang sức.
Đây là nguyên nhân khiến Thi Cận Dương có chút không yên tâm sau khi thấy Lạc Dịch Bắc đẩy Phương Trì Hạ đi lên.
Nhưng ngay khi thanh âm của Phương Trì Hạ chậm rãi vang lên, mối băn khoăn của anh lập tức từ từ biến mất.
“Xin chào quý vị, hoan nghênh quý vị đến tham dự cuộc họp báo lần này của Dung Hi. Mỗi cuộc họp báo của Dung Hi đều giống nhau, mỗi một kỳ giới thiệu sản phẩm mới, chúng ta đều sẽ có một chủ đề chính xác. Chủ đề kỳ này, chúng tôi gọi nó là "Sơ Tâm"……”
“Cảm hứng của chủ đề lần này đến từ tác phẩm mới của Lạc phu nhân, từ một khắc gặp được anh, con tim em vẫn như cũ chưa hề thay đổi. Hiện tại chúng ta vì ngài trưng bày món trang sức này, tức thiết kế đến từ Lạc phu nhân……”
Thanh âm cô nhẹ nhàng lại chậm chạp, thanh thanh đạm đạm vang lên toàn trường cuộc họp báo.
Trước nói bằng tiếng Trung để chiếu cố khách khứa các quốc gia ở hiện trường, lúc sau cô mới dùng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, cùng với tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha lặp lại một lần nữa lời mình vừa nói.
Tác phẩm của Sa Chức Tinh là một cặp nhẫn cưới bạch kim, ở giữa được khảm một viên kim cương hình tròn sáng lấp lánh, 0.18 carat, thiết kế nhỏ
gọn lại sang trọng.
Hơn nữa, tác phẩm lần này của bà chỉ có một đôi, độc nhất vô nhị trên thế giới.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cặp nhẫn kia, không biết đang trầm tư cái gì.
Sơ tâm……
Đằng sau khu vực ghế ngồi, một thân ảnh chậm rãi đi về phía đoàn nhân viên công tác.
Gần nhất, vừa vặn nghe được giải thích Phương Trì Hạ.
Từ một khắc gặp được anh, con tim em vẫn như cũ chưa hề thay đổi……
Nhấm nuốt từng chút một ngụ ý trong miệng cô, khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên.
“Ali, lát nữa giúp tôi mua cặp nhẫn này.” Phí Tư Nặc phân phó với tùy tùng bên cạnh rồi chọn một vị trí ở góc ngồi xuống.
Cuộc họp báo vẫn còn đang tiếp tục, toàn bộ tác phẩm triển lãm xong cũng phải mất hơn hai giờ đồng hồ.
Trang sức Dung Hi phát hành đa phần đều là hạn lượng (số lượng có hạn), cơ bản sau khi cuộc họp báo kết thúc, rất nhiều người đã mua rồi.
Thời điểm Lạc Dịch Bắc đứng dậy chuẩn bị rời đi, một nhân viên công tác chạy lại nhỏ giọng hội báo, “Lạc thiếu, một vị tiên sinh nguyện ý ra giá ba trăm triệu mua cặp nhẫn cưới do phu nhân thiết kế.”
“Không bán.” Lạc Dịch Bắc không hề do dự chút nào, ném cho người nọ một câu, nghiêng đầu muốn đi, bên cạnh, thanh âm Thi Cận Dương bỗng nhiên truyền đến, “Lý do?”
Lạc Dịch Bắc dừng bước chân lại, nghiêng đầu, nhìn anh một cái, đuôi lông mày khẽ nhướng, “Tớ muốn.”
Thi Cận Dương ngẩn ra, rõ ràng bị lời nói của anh làm cho khiếp sợ.
Cậu ta muốn?
Nhưng đó là nhẫn cưới!