Phương Trì Hạ thoạt nhìn rất buồn ngủ, mắt toàn là sương mù mịt mờ, thanh âm mềm mại.
Lạc Dịch Bắc cũng không phải loại cầm thú đến mức vừa đụng vào Phương Trì Hạ tinh trùng đã chạy lên não, chỉ là lúc ở dưới nhà thấy Phương Trì Hạ và tiểu Tả rúc vào nhau, nên muốn giày vò Phương Trì Hạ một chút.
Hơn nữa bây giờ đúng là không còn sớm, khẽ cắn môi Phương Trì Hạ một chút, rồi nằm xuống bên cạnh Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ thở dài một hơi, ôm chăn tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau Phương Trì Hạ dậy sớm hơn, trước khi tiểu Tả tỉnh ngủ, chủ yếu là Phương Trì Hạ không muốn cho tiểu Tả biết cô và Lạc Dịch Bắc ở chung một phòng.
Tiểu Tả vẫn còn nhỏ, Phương Trì Hạ không muốn cho hắn biết nhiều lúc về nói nhỡ miệng.
Chỉ cần có Lạc Dịch Bắc tiểu Tả đặc biệt nghe lời, lãnh khốc tất cả ném sang một bên, xuống tầng một thấy Lạc Dịch Bắc ngồi tại bàn ăn, thân ảnh nho nhỏ chạy tới, thân thiết ngồi bên cạnh.
"hôm nay em vẫn muốn ở đây." Tiểu Tả vừa ngồi vừa nói.
"Không được, hôm nay phải về." Lạc Dịch Bắc không nhìn tiểu Tả lấy một lần, kiên quyết nói.
"Vì sao? Ở đây có rất nhiều phòng mà!" Tiểu Tả không hiểu.
Lạc Dịch Bắc ung dung khóe môi nhếch lên.
Bởi vì hôm nay anh ở nhà, tiểu Tả tất nhiên phải về!
Lạc Dịch Bắc không nói lời này ra, mặt không đổi sắc nói một câu, "Nghe nói hôm nay bé gái nhà bên cạnh trở về!"
Mấy năm trước có gia đình mới chuyển đến bên cạnh Lạc gia, trong nhà đó có bé gái người lai 5 tuổi rất dễ thương.
Mỗi lần cô bé kia tới Lạc gia, tiểu Tả luôn luôn lạnh lùng rất thích cùng cô bé kia kia chơi đùa, trêu chọc con người ta.
Lạc Dịch Bắc cố ý nhắc đến việc này, là muốn dụ tiểu Tả về.
Tiểu Tả nghe Lạc Dịch Bắc nói, không cho là đúng thở hổn hển nói:"Con nhóc kia có gì tốt? nước mũi chảy
lung tung, bẩn chết được."
Tiểu Tả bộ dáng khinh thường, nhưng rõ ràng có chút không yên, suy nghĩ đã bay về nhà.
Lạc Dịch Bắc quan sát phản ứng tiểu Tả, nhưng không vạch trần.
Phương Trì Hạ ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, một người ở trước bếp đi tới đi lui, có chút bận rộn.
Tiểu Tả nhìn Phương Trì Hạ như vậy, càng kiên định với ý nghĩ Phương Trì Hạ là Lạc Dịch Bắc nhặt từ ven đường về.
Nếu không phải như vậy, làm sao có thể đáng thương giống như người giúp việc vậy?
"Em giúp chị." Tiểu Tả nhìn không được, từ trên ghế trèo xuống, vào giúp Phương Trì Hạ bày bàn ăn, bưng thức ăn lu bù lên.
Bữa sáng của ba người còn chưa chuẩn bị xong, điện thoại Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên vang lên.
Số Thi Cận Dương, nhưng giọng của Đồng Nhan.
Lạc Dịch Bắc nhìn đồng hồ, mới bảy giờ.
Lạc Dịch Bắc nhíu mày lại, giọng Đồng Nhan vừa vang lên, Lạc Dịch Bắc đã nói một câu, "Hai người tối hôm qua làm gì?"
Đồng Nhan bị câu hỏi của Lạc Dịch Bắc làm sặc, im lặng nửa ngày mới nói một câu, "Cận Dương đang ở bệnh viện, không biết tình huống như thế nào, anh tới đây được không!"
Lạc Dịch Bắc giật mình, lấy áo khoác định đi ra ngoài.
"Anh đi đâu?" Tiếng Phương Trì Hạ hoang mang truyền đến.
"Hai người đi cùng anh luôn!" Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ và tiểu Tả nói, bước ra ngoài trước.