Câu nói này, khiến Phương Trì Hạ và Đồng Nhiên lại ngẩn ra, cả hai người cùng nhìn trên về phía của ông.
Lạc Ân Kỳ và Lạc Dịch Bắc tính cách thật sự không khác nhau bao nhiêu, tuy nói chuyện với Đồng Nhiên rất hiền từ, nhưng chưa từng hiền lành với người bên cạnh bao giờ.
Bây giờ đối xử đặc biệt với Phương Trì Hạ, xem ra, Lạc Ân Kỳ đối với cô rất khác.
Đồng Nhiên không thay đổi sắc mặt nhìn Lạc Ân Kỳ như vậy, nghĩ đến chuyện ẩn hôn giữa Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc, không cảm thấy đây là chuyện tốt, ngược lại có hơi lo lắng.
Lạc gia là gia tộc lớn như thế ở thành phố C, bản thân Đồng Nhiên sinh ra ở đại gia tộc, rất hiểu nhà danh môn, quan niệm của những lão bối có hơi nặng nề.
Hiện giờ Lạc Ân Kỳ không biết mối quan hệ giữa Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc mới đối tốt với cô như thế, nếu như thật sự biết rồi, thái độ vẫn sẽ như vậy chứ?
Phương Trì Hạ quả thật vốn cũng không định thân thiết với bất kỳ người nào ở Lạc gia, bây giờ Lạc Ân Kỳ bỗng nhiên đối với cô đặc biệt như thế, cô ngược lại có chút không quen.
Nhìn chằm chằm ông một lúc, tiếng "ông nội" sao không thể nói ra thành lời.
Lạc Ân Kỳ chọn xong món, nhìn cô một cái, dường như vẫn đang chờ cô mở miệng.
Phương Trì Hạ trầm mặc được một lúc lâu, nhẹ giọng gọi một tiếng, "Ông nội."
Âm thanh không lớn, chắc chỉ có Lạc Ân Kỳ nghe thấy.
Lạc Ân Kỳ cười, chỉ xem như cô ngại, không ép buộc nữa.
Ba người dùng bữa ở trong nhà hàng xong, sau đó Lạc Ân Kỳ được Đồng Nhiên đưa về.
Phương Trì Hạ một mình đón xe về biệt thự của Lạc Dịch Bắc, vào đến cửa vẫn còn tâm sự trùng trùng.
"Cuối cùng cũng chịu về rồi." Lạc Dịch Bắc ngồi trên một cái ghế mây ở hoa viên, thoáng thấy cô, cách nói chuyện giống như không khí lạnh vậy, lạnh buốt buốt.
"Ừ." Phương Trì Hạ nghiêng đầu sang, nhìn anh một cái, trả lời hờ hững một tiếng, quay người định đi vào nhà, lại bị anh gọi lại, " Tôi đang đợi cô."
Phương Trì Hạ ngẩng ngẩn, dừng bước, "Có việc gì à?"
Lạc Dịch Bắc đứng dậy, bình thản đi về hướng của cô, đưa cô
đi đến trước xe.
Anh ta trước giờ là vậy, đi đâu, muốn làm gì, chưa từng nói rõ với cô.
Phương Trì Hạ cũng tiếc nước bọt mà Không hỏi nhiều, sau khi lên xe suốt chặng đường ngoan ngoãn để anh trở mình, cái gì cũng không nói.
Cuối cùng hai người đến một bờ biển vô cùng yên tĩnh, chỉ có một chiếc du thuyền đang đậu bên bờ.
Một chiếc thuyền đi biển vô cùng to lớn, xa hoa lại tôn quý, dường như là du thuyền tư nhân.
Sau khi hai người đến không lâu, Thi Cận Dương cũng đã đến.
Phương Trì Hạ nhìn anh ta, lại nhìn Lạc Dịch Bắc, không hiểu hai người họ đang làm cái gì.
"Đã nói là phải làm!" Lạc Dịch Bắc và Thi Cận Dương cùng đi đằng trước, vừa đi vừa trò chuyện.
"Thắng được tớ trước hẵng nói!" Khóe môi Thi Cận Dương cong lên, ung dung tiếp tục đi về hướng chiếc thuyền.
Phương Trì Hạ đi theo sau hai người họ, bình thản nhìn hai người nói chuyện, chân mày thanh tú nhíu lại.
Chuyện gì vậy?
Họ muốn thi đấu ư?
Phương tiện trên du thuyền được chuẩn bị kỹ lưỡng, hành lang bốn bên có đội ngũ tuần tra hệt như quân cận vệ của hoàng gia.
Nhìn thấy Thi Cận Dương và Lạc Dịch Bắc đi lên, những người ở đây rất cung kính với họ.
Lạc Dịch Bắc đi trước, dẫn hai người theo sau đến boong thuyền.
Lúc đi lên, trên boong thuyền đã được bày trí trước, mũi thuyền vây thành hàng rào điểm lên một tường đầy hoa hồng, là hoa hồng Dallas đỏ rực rỡ, ngoại trừ ngay trung tâm thì nhỏ hơn một chút.
Đó là đó là một đóa hoa hồng Louis 14, màu sắc là màu tím nổi bật, khác biệt lại cao quý, được xếp cùng với một mảng hoa hồng đỏ, muôn vàn biến đổi, khác biệt so với những bông hoa kia.