"Sau khi về đến Dung Hi, từ ngày mai trở đi chuyển đến chỗ của tôi." Lạc Dịch Bắc mắt liếc cô một cái, không giải thích thẳng, bỏ lại một câu, quay người đã vội vàng xuống thuyền đi theo Thi Cận Dương.
Phương Trì Hạ đứng tại chỗ, từ từ đã hiểu ra một chút lời của anh, trong đầu giống như bị vật gì đó gõ ầm ầm một cái.
Vừa nãy họ thi đấu là vì cô?
"Lạc Dịch Bắc, anh không thể như thế được! Tôi không muốn qua đó!" Nhìn người đàn ông cũng đã đi xuống lầu, Phương Trì Hạ vài bước lịch bịch đi theo, vừa theo sau lưng anh, vừa giải thích, "Tôi ở chỗ Thi Cận Dương làm việc rất tốt, không cần đổi qua đổi lại. Vả lại làm như thế, anh cảm thấy hợp lí sao? Thư ký trợ lý ở chỗ anh nhiều đến thế, cũng không phải thiếu một mình tôi, cần gì kiên quyết như vậy?"
Lạc Dịch Bắc không quay đầu lấy một cái, vẫn một mình bước đi.
Chân dài của anh, đi vẫn rất nhanh, Phương Trì Hạ vội vàng theo sau anh, lúc xuống thuyền, thuyền ván lắc lư một cái, cả người ngã về trước, xém chút đã quỳ trước anh.
Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc hờ hững nghiêng sang, liếc thấy cô xém chút thì quỳ xuống, bâng quơ trêu đùa, "Không cần hành đại lễ với tôi như thế, lúc đến rồi còn cần Phương tiểu thư giúp đỡ."
Phương Trì Hạ lườm anh một cái, dựa vào lan can lấy lại cân bằng, chầm chậm đứng lên, vô cùng cạn lời trước lời nói của anh.
Anh xem cô đang quỳ bái tại lễ ư?
Lạc Dịch Bắc quay đầu, vẻ mặt trong phút chốc khôi phục lại sự lạnh lùng cao ngạo, đi vài bước ra đến cửa ngõ, mở cửa xe đi lên xe.
"Chuyện lúc nãy..." Phương Trì Hạ vội vã ngồi lên theo sau anh, nhìn thoáng anh một cái, định tiếp tục khuyên bảo, Lạc Dịch Bắc lại đóng sầm cửa xe giúp cô, chân ga ở dưới chân đạp mạnh một cái, xe đua gầm lên một tiếng đã chạy đi.
Tốc độ xe của anh rất nhanh, thậm chí còn chưa để cô kịp thắt dây an toàn.
Phương Trì Hạ biết anh không định thảo luận vấn đề này, đành chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng.
Suy nghĩ trong lòng của cô là, hai người
lúc nào cũng ở cạnh nhau, cô sẽ có nhiều cơ hội nói chuyện này với anh thôi.
Nào ngờ ngày hôm sau sau khi trở về, hai người vừa đến Dung Hi, Lạc Dịch Bắc thẳng thừng bảo cô mang đồ đạc chuyển sang đây.
Lúc Phương Trì Hạ ở trong nhà còn có thể lườm anh một cái, ở Dung Hi, cô hoàn toàn bất lực trước anh.
Không chỉ là cô, chỉ cần Lạc Dịch Bắc muốn làm gì, Dung Hi ai ngăn được anh?
Vả Lại, Phương Trì Hạ không thích gây chuyện ở công ty với anh, thân phận của cô, không có tư cách phản kháng lại anh ở nơi đông người như thế.
Phương Trì Hạ bị ép buộc, đành chỉ có thể tạm thời dời đến chỗ của anh trước.
Vẫn chưa ngồi hết một buổi sáng, tiểu Tả không biết thế nào, đột nhiên cũng xuất hiện ở công ty.
Thân hình nhỏ nhắn đến trước cửa phòng làm việc của Lạc Dịch Bắc, đang chuẩn bị đi vào, nhìn thấy Phương Trì Hạ cũng ở đây, bước chân lập tức dừng lại.
"Hả, chị cũng ở đây!" Tiểu Tả đến bên cạnh cô, nhìn cô lạ lẫm các loại hiếu kỳ các loại.
Lần trước Phương Trì Hạ ở bệnh viện nhìn thấy năng lực bát quái của nó, bây giờ vừa thấy nó, lập tức giống như vừa tiêm máu gà vậy, tâm lý phòng bị lúc nào cũng được đề cao.
"Con nít đừng lo chuyện người lớn nhiều đến thế." Không giải thích, Phương Trì Hạ xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Nào ngờ tiểu Tả sau khi nhìn thấy cô thì không đi nữa, lúc nào cũng dính chặt lấy sau lưng cô, cô đi đâu, nó cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ mà đi theo, cảm giác giống như là đang đào kho báu vậy.
Đang đi, còn nói cả đống chuyện, "Sao lại trùng hợp đến thế nhỉ?"
"Chị chắc không phải là nô dịch bị anh Dịch Bắc chuyên mang theo bên cạnh chứ?"