Lưng Phương Trì Hạ cứng lại.
Lạc Dịch Bắc lại làm như không sao cả, vẫn tiếp tục ăn cơm, động tác còn rất ưu nhã.
Mà tay ở dưới bàn kia lại làm hành động xấu.
Đầu tiên là vuốt vuốt ngón tay cô, sau đó lại chuyển qua eo nhỏ của cô.
Đầu ngón tay xoa xoa, cách vải áo vỗ về chơi đùa.
Cả người Phương Trì Hạ đều căng thẳng, từ mặt đến tai đỏ bừng lên.
Bên cạnh hai người còn có Lạc Ân Kỳ nhưng mà Lạc Ân Kỳ ngồi ở giữa, có thể không thấy nhưng mà Sa Chức Tĩnh ngồi ở bên cạnh LẠc Dịch Bắc!
Sa Chức Tĩnh không để ý tự mình ăn cơm, hình như cũng không để ý đến Lạc Dịch Bắc ở dưới bàn mờ ám.
Cô biết Lạc Dịch Bắc đang cố ý trêu chọc cô, nhưng mà ở đây có nhiều người như vậy, anh không biết thế nào là cấm kỵ sao?
Nếu như nói vừa rồi trên lầu chỉ là đùa giỡn nhưng hành động của Lạc Dịch Bắc bây giờ Phương Trì Hạ chắc chắn có thể xác định anh căn bản không sợ quan hệ của hai người bị phơi bày!
Chỉ cần hơi cố kỵ một chút, hành động sao có thể trắng trợn như vậy?
Việc này khiến cho Phương Trì Hạ bất ngờ, càng không hiểu anh.
Rõ ràng thân phận thiếu phu nhân Lạc gia này cũng đã thành khu vực không thể chạm đến giữa hai người, hiện tại hành vi của anh là cái gì?
Lạc Dịch Bắc ăn cơm, thỉnh thoảng liếc qua nhìn cô, thấy được bên tai cô đều đỏ lên thì tâm tình ngoài ý muốn lại rất tốt.
Lại nhìn đồ ăn trên bàn, khẩu vị tốt hơn không ít.
Giày vò Phương Trì Hạ một hòi lâu, để mặt cô đỏ bừng anh mới thu tay lại.
Như chuyện gì cũng chưa xảy ra, dùng món ăn lại như cũ.
Sa Chức Tĩnh ngồi bên cạnh Lạc Dịch Bắc, bà là người Lạc gia đầu tiên tiếp xúc với Phương Trì Hạ, cũng là người duy nhất thấy vòng cổ
trên cổ cô.
Ăn được một nửa, bà bất động thanh sắc nhìn Lạc Dịch Bắc lại như không có việc gì nhìn qua Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ từ đầu đến cuối đều biểu hiện mình cùng Lạc Dịch Bắc không có quên biết, yên lặng ăn cơm của mình.
Lạc Dịch Bắc cũng không nói gì từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với cô.
Quan hệ hai người như vậy khiến cho Sa Chức Tĩnh như lọt vào sương mù.
Suy nghĩ một lát, bà như nói chuyện phiếm hỏi “Phương tiểu thư vẫn là sinh viên sao?”
“Vâng, phu nhân.” Phương Trì Hạ ngẩng đầu, trả lời rất lễ phép.
“Sau khi vào làm ở Dung Hi thì thấy thế nào?” Sa Chức Tĩnh cười tủm tỉm lại hỏi.
“Dung Hi rất tốt, có thể học được nhiều điều mà trong trường, thậm chí ngoài xã hội cũng không học được.”
“Nghe nói Phương tiểu thư là con nuôi của Phương gia?” Sa Chức Tĩnh lại hỏi.
Những vấn đề bà hỏi kì thật chính là nhưng vẫn đề mà con dâu ngày đầu ra mắt bố mẹ chồng thường được hỏi, nhưng mà bà hỏi quá tinh vi, ngay từ đầu cũng không hỏi trực tiếp.
Động tác trong tay Phương Trì Hạ dừng một chút “Vâng, thưa phu nhân.”
Sa Chức Tĩnh cười nói tiếp “Không có người thân khác sao?”
“Phu nhân, cháu là cô nhi.” Phương Trì Hạ chần chừ một lát nói.
“Đã thử tìm người nhà chưa?” Sa Chức Tĩnh lại tiếp một câu.
Một câu người nhà khiến cho ánh mắt Phương Trì Hạ ảm đạm.