Cô cho nó ăn quả gì cũng không biết, nhìn rất kì lạ, chắc là loại quả của nước ngoài.
Con Husky hình như bình thường không ăn loại này, đầu tiên tò mò liếm liếm sau đó ăn một chút liền nghiện, một mực dùng đầu cọ cọ vào tay cô muốn ăn.
Phương Trì Hạ không chịu được nó làm nũng bèn năm lần bảy lượt đút nó ăn.
Lúc cô cho nó ăn cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa con Husky nhìn rất cường tráng, cô cảm thấy ăn nhiều một chút cũng không sao.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau liền thấy Husky có chút không đúng.
Nó nằm trong ngực cô rên rên, bộ dáng thống khổ, thậm chí còn tiêu chảy.
Phương Trì Hạ thoáng cái liền sợ, ngồi xổm xuống muốn kiểm tra nó, thì sau lưng truyền đến một âm thanh uy nghiêm “Cô vừa cho nó ăn cái gì>:
Âm thanh hung ác còn nghiêm khác, không đợi Phương Trì Hạ kịp phản ứng một lão nhân liền đi đến trước mặt cô.
TRước mặt cô đem Husky lật qua lật lại, đau lòng nhìn bụng nó “Harry, nghe lời, chúng ta trở về tìm bác sĩ a! May chịu đựng một chút!
Thanh âm hắn rất lo lắng, cảm giác kia như đang an ủi bệnh nhân.
Phương Trì Hạ cũng ý thức được mình gây ra chuyện nên đứng lên, ngoan ngoãn nhận lỗi “Cháu không phải cố ý!”
“Đi theo!” Người kia không nói lý với cô, chỉ lạnh lùng ném một câu, ôm lấy Husky nằm trên mặt đất đi về phía biệt thự bên cạnh.
Phương Trì Hạ làm sai, tuy cô không biết thân phận của đối phương như vẫn đi theo.
Hai người một trước một sau đi vào biệt thự, sau khi gọi một cuộc điện thoại, rất nhiều bác sĩ vội vàng chạy đến.
Sau đó kiểm tra các loại cho Husky.
Phương Trì Hạ còn chưa từng thấy qua kiểm tra lớn như vậy lại làm với một con chó!
Từ đầu đến cuối ngoan ngoãn đứng một góc, có cảm giác
được mình đã phạm phải sai lầm lớn!
Càng làm cho cô ý thức được điều này là cả nhà Lạc gia cũng vội vàng chạy đến, nguyên nhân chủ yếu nghe nói lão gia tức giận.
“Đây là làm sao vậy?”Sa Chức Tĩnh vừa vào cửa đã thấy Phương Trì Hạ đứng trong góc như học sinh tiểu học làm sai bị phạt, đôi mi thanh tú hơi nhăn.
Lạc Dịch Bắc cũng nhìn trên người cô một vòng, mày nhăn lại, bước vào “Làm sao vậy?”
Lời này là anh hỏi Phương Trì Hạ, giọng điệu không có tức giận mà ngược lại là lo lắng cho cô.
Phương Trì Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng giải thích “Con chó của ông bị em cho ăn nên bị bệnh!”
“Cô còn không biết xấu hổ nói!" Bị nhắc đến ông sắc bén liếc qua cô một cái.
Phương Trì Hạ bị ông nhìn biểu hiện trên mặt lập tức thu liễm, cúi thấp đầu bộ dạng sám hối, “Ông ơi, cháu sai rồi!”
“Gọi là Ông cố!” Sa Chức Tĩnh ở bên cạnh nhắc nhỏ cô một câu.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, trong lòng càng đau khổ.
Cô đây là động thổ trên đầu Thái Tuế sao?
“Ông cố, cháu thật sự không cố ý!” Đổi lại xưng hô, cô lần nữa cúi thấp đầu xin lỗi.
Lạc Dịch Bắc khóe mắt rút một chút, vài bước đi quan, nhìn Husky một cái vẻ mặt khinh thường “Không phải chỉ là một con chó thôi mà có gì lớn? Thích thì sáng mai cháu đưa cho ông mấy con!”