Chỉ một động tác lại làm Phương Trì Hạ kinh ngạc.
Liếc xéo tay Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ hơi ngẩn người.
Đêm hôm khuya khoắt Lạc Dịch Bắc chạy đến đây, đưa đồ ăn còn cùng cô ở đây qua đêm, Lạc Dịch Bắc tốt như vậy từ khi nào?
Đêm nay Lạc Dịch Bắc làm rất nhiều việc mà Phương Trì Hạ chưa từng nghĩ tới.
Phương Trì Hạ không hiểu hành động của Lạc Dịch Bắc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Đầu gối trên vai Lạc Dịch Bắc, vừa định nhắm mắt ngủ, thì nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn phía sau hai người.
Phương Trì Hạ sợ ông cố Lạc Dịch Bắc đột nhiên xuất hiện, mắt nhìn kĩ cẩn thận từng li từng tí.
Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ một cái, mặt không cảm xúc nói: "Yên tâm đi, không có ai nửa đêm không ngủ còn chạy ra rình em đâu."
Lạc Dịch Bắc luôn nói chuyện như vậy, không có một tí dịu dàng, lời nói lạnh lùng giống như gió thổi trên hồ băng, luôn làm người khác cảm giác lạnh buốt.
Phương Trì Hạ liếc Lạc Dịch Bắc một cái, trong lòng nghĩ: không phải có anh nửa đêm không ngủ chạy tới đây đó sao?
Nhưng lời này Phương Trì Hạ không nói ra miệng.
Phương Trì Hạ lại nhìn ra phía sau một lần nữa, xác định chắc chắn ông cố Lạc Dịch Bắc đã đi ngủ, mới không đẩy Lạc Dịch Bắc ra, đầu gối lên vai Lạc Dịch Bắc, để Lạc Dịch Bắc ôm, an tâm nhắm mắt ngủ.
Biệt thự ở khá xa trung tâm nên rất yên tĩnh, thích hợp cho người già nghỉ ngơi.
Xung quanh trừ tiếng côn trùng kêu ở trong bụi hoa, một chút ồn ào cũng không hề có.
Bầu trời trong vắt, không có một hạt bụi, trên không trung các vì sao lấp lánh giống như kim cương rơi vào dải Ngân Hà.
Đêm nay là ký ức đẹp nhất của Phương Trì Hạ. Phương Trì Hạ cảm thấy rất ấm áp...
Hai đêm không ngủ, Phương Trì Hạ cứ như vậy dựa lên vai Lạc Dịch Bắc, mơ mơ màng màng ngủ.
Phương Trì Hạ ngủ mấy tiếng, thì biệt thự bắt đầu có tiếng người hoạt động.
Đầu tiên
là tiếng Harry, sau đó là tiếng bước chân.
Phương Trì Hạ giật mình tỉnh dậy, thấy cửa biệt thự đã mở ra, ngẩng đầu dậy, đẩy Lạc Dịch Bắc ra.
Động tác Phương Trì Hạ rất nhanh, một là không muốn bị người khác thấy hai người thân thiết như vậy, hai là sợ ông cố Lạc Dịch Bắc phát hiện tối hôm qua Phương Trì Hạ ngủ.
Phương Trì Hạ quay về đứng ở vị trí lúc đầu.
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn Phương Trì Hạ, đối với hành động của Phương Trì Hạ không còn lời nào để nói, nhưng cũng không nói gì.
Sau vài giây cửa bị người khác xô ra “Rầm”.
Lạc Dịch đứng ở cửa, đầu tiên là nhìn Phương Trì Hạ đang cúi thấp đầu đứng đó, đối với biểu hiện của Phương Trì Hạ rất thoả mãn.
Ánh mắt nhìn về phía Lạc Dịch Bắc bên cạnh, nhìn Lạc Dịch Bắc ngồi trên mặt đất, nhíu mày châm chọc, "Hôm nay cháu rãnh như vậy, không có việc gì làm sáng sớm đã tới thăm ông cố rồi?"
"Cháu thích." Lạc Dịch Bắc liếc ông cố một cái, ném ra hai chữ rồi đứng lên đi vào trong biệt thự.
Chọn đại một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Phương Trì Hạ, đang do dự có nên giúp Phương Trì Hạ không, Lạc Dịch lại mở miệng: "Biểu hiện không tệ, cháu đi vào đi."
Phương Trì Hạ lúc này đang là "Người chờ xử tội", rất nghe lời đi theo ông cố Lạc Dịch Bắc vào trong biệt thự.
"Hôm qua Harry bị cháu làm bị thương, hôm nay cháu phải ở lại đây chăm sóc nó."