Nắm chặt cổ áo của anh, nhưng mà chưa kịp làm động tác gì, lại bị một ánh mắt của Lạc Dịch Bắc quét qua làm bàn tay cô hơi thả lỏng.
"Em đang làm gì đó?". Ánh mắt Lạc Dịch Bắc liếc nhìn nếp nhăn trên cổ áo bị cô làm nhăn, mày nhíu lại nhăn.
"Không có gì". Phương Trì Hạ vỗ vỗ cổ áo anh, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục giúp anh, cúi mặt xuống gài lại từng cái nút áo bị anh cởi bỏ.
Được, hai người thật sự cùng nhau rời khỏi biệt thự.
Lạc Dịch Bắc rất bá đạo gọi điện thoại cho Đồng Nhan, thoái thác cuộc hẹn Phương Trì Hạ vốn đã định sẵn với Đồng Nhan, tự mình lái xe chở cô đi đến trung tâm thương nghiệp.
Sau đó, còn làm một chuyện để cho Phương Trì Hạ càng không còn lời nào để nói.
Mang theo cô đi vào, một buổi xế chiều, anh để cho cô giúp đỡ mua toàn bộ đồ vật của anh.
Bắt cô tiến vào từng cửa hàng bán quần áo đàn ông, để cô hỗ trợ chọn vài cáo áo sơmi, thậm chí mặt không đổi sắc để cho cô trả tiền.
Phương Trì Hạ cầm theo tất cả túi mua sắm lớn nhỏ, thẳng đến đi ra khỏi cửa hàng cũng không lý giải được xế chiều hôm nay hành vi của anh là vì cái gì.
Ánh mắt anh bắt bẻ như vậy, cần gì, coi như mình không có thời gian, còn có nhiều trợ thủ và người hầu như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác để cho cô chọn?
Càng làm cho Phương Trì Hạ không nghĩ thông là, vì sao cô còn phải trả tiền?
Hai người một trước một sau lên xe, Lạc Dịch Bắc ngồi xuống vị trí lái, lấy túi xách của cô ra, mở ra liếc nhìn, nhìn túi tiền của cô một buổi chiều trở nên khô quắt vì anh, khóe cong một chút.
Nhưng lại không có nghĩ lại ý tứ: "Gia sản ít như vậy?".
"Không phải anh vẫn luôn biết?". Phương Trì Hạ ngồi lên, quăng mấy túi mua sắm lên người anh, ánh mắt nhìn túi tiền, tâm có chút đau.
Kỳ thật túi tiền cô vẫn luôn không có khua lên đã tới, vốn cũng không nhiều tiền, sao anh không biết xấu hổ còn dùng của cô?
Sao anh lại không biết xấu hổ như thế?
Lạc Dịch Bắc lấy túi tiền
trên đầu gối của mình liếc mắt nhìn, cầm du dương ở trước mặt cô, khóe môi như không có việc gì cong cong: "Cái này, coi như đưa lễ vật cho tôi”.
Kỳ thật nội tâm Phương Trì Hạ cũng không vui, như vậy mà anh gọi là đưa?
Có người muốn người khác tặng đồ, nào có như anh trực tiếp bắt người ta đến cửa hàng, sai người khác chọn cho anh, thậm chí ngay cả trả tiền cũng sai người khác sao?
Căn bản là anh vơ vét tài sản!
Phương Trì Hạ cũng không lý giải, anh có nhiều tiền như vậy, tùy tiện một cái thẻ cũng để anh quẹt không hết, tại sao phải vơ vét món tiền nhỏ của cô chứ?
Số lượng có hạn không mặc, vì sao hết lần này tới lần khác thích để cho cô đưa?
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, ánh mắt còn ung dung liếc mắt nhìn mấy túi mua sắm bên cạnh, như không có việc gì lái xe đi.
Tâm tình, tựa hồ còn có chút tốt!
Hai người cũng đã ra ngoài, bữa tối Lạc Dịch Bắc trực tiếp mang theo cô ăn ở bên ngoài.
Nơi đến là một nhà hàng Tây vô cùng có phong cách, bờ biển.
Đi vào nhà hàng, tìm chỗ ngồi xuống, Lạc Dịch Bắc vừa cầm lấy menu, còn chưa chọn món ăn, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên ngay thời điểm này.
Phương Trì Hạ ngồi bên cạnh anh, không phải ngồi đối diện, rất thuận tay cầm điện thoại đưa cho anh: “Điện thoại anh”.
Thời điểm cầm điện thoại lên, ánh mắt cô trong lúc lơ đãng liếc nhìn trên màn hình, thoáng nhìn hai chữ —— Tô Nhiễm.
Phương Trì Hạ sững sờ một chút, tay cầm lấy điện thoại cương cương.
Lạc Dịch Bắc đặt menu xuống, cầm lấy điện thoại từ trong tay cô.