Trong phòng khách lớn như vậy, lời cô vagn lên trong không gian yên tĩnh.
Rõ ràng Lạc Dịch Bắc cũng không ngờ tới cô đưa ra yêu cầu như vậy, tròng mắt híp lại hiện ra tia lạnh.
"Tôi không cần một trăm triệu anh đưa cho tôi, điều kiện của tôi chỉ có vậy thôi!" Phương Trì Hạ bổ sung một câu.
Lạc Dịch Bắc chậm rãi ngẩng mặt lên, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy xem thường, "Xem ra khẩu vị không nhỏ, tôi đánh giá thấp cô."
Có danh hiệu Thiếu Phu Nhân Lạc gia, một trăm triệu kia tính là gì?
Mặt Phương Trì Hạ đỏ lên, nắm chặt bàn tay thành quả đấm, nhưng biểu hiện ra lại là điềm nhiên như không có việc gì, thậm chí cũng không có vì mình biện hộ, mà là theo lời kia, tiếp một câu, "Nếu như muốn bán, thì phải để mình bán được giá cao, không đúng sao?"
Biểu tình Lạc Dịch Bắc ngưng trệ lần nữa.
Kỳ thật Phương Trì Hạ vô cùng rõ ràng việc này rất hoang đường, không nói tới cô với Lạc Dịch Bắc căn bản không quen, thậm chí ngay cả anh họ gì cô cũng không biết.
Thế nhưng, cô nghĩ không ra cách nào tốt hơn.
Quan hệ của cô với Phương Vinh đặc biệt, cho dù cô luôn tránh né, cũng khó tránh khỏi việc chạm mặt nhau.
Phương pháp để cô thoát khỏi dây dưa của đồi phương, chỉ có thể là cô đã kết hôn!
Lạc Dịch Bắc mắt lạnh nhìn cô, ánh mắt kia, như là đang nhìn một truyện cười, nói ra, cũng là châm chọc, "Phương Tiểu Thư, cô dựa vào cái gì nghĩ rằng tôi sẽ lấy một người có giá rẻ như cô?"
Phương Trì Hạ rất muốn nhắc anh một câu, từ lần đầu tiên cứu cô đến bây giờ, anh làm chuyện không thể hiểu được còn ít sao?
Cô căn bản không biết anh, thế nhưng, từ lần đầu gặp mặt, anh đã vì tên của cô mà cứu cô.
Làm thêm một chuyện không thể hiểu được, thì sao?
Chẳng qua, trước mắt không phải là thời điểm đấu võ mồm.
Mắt Phương Trì Hạ rung động, vẻ mặt thành khẩn, "Tôi so ra không quý như anh, thế nhưng, tôi sẽ làm tốt việc một người vợ nên làm. Thời hạn của hôn nhân, cũng không cần mười năm, chỉ cần bốn năm là được rồi."
"Trong
bốn năm, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì, anh ở bên ngoài muốn như thế nào đều không sao cả, thậm chí coi như tôi không tồn tại cũng được."
"Bốn năm, đợi tôi tốt nghiệp có đủ tiền ra nước ngoài, chúng ta sẽ ly hôn. Như vậy sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thất nào đối với anh cả! Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể không công khai việc chúng ta kết hôn, như vậy sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với anh, anh cảm thấy thế nào?"
Cô nói hời hợt, giống như ly hôn kết hôn đối với cô mà nói là không sao.
Lạc Dịch Bắc híp mắt lại, bất động nghe cô nói, đáy mắt tràn đầy giễu cợt.
Ngay cả kế hoạch ly hôn cũng chuẩn bị tốt?
Phương Trì Hạ bất động nhìn anh, an tĩnh đợi anh trả lời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, vẫn không thấy anh trả lời, tại thời điểm Phương Trì Hạ đang thất vọng, anh lại đứng lên, đi ra cửa.
Giọng nói bình thản từ từ bay tới, "Đi thôi!"
"Đi chỗ nào?" Phương Trì Hạ theo sau vài bước, vừa đi vừa hỏi.
"Không phải là muốn kết hôn sao?" Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu, giễu cợt liếc nhìn cô một cái, quay người tiếp tục lên xe rời đi.
Phương Trì Hạ sững sờ, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi theo anh.
Hai người một trước một sau lên xe, xe thể thao trắng chạy nhanh ra khỏi biệt thự, một đường hướng về cục dân chính.
Lúc đến, người xếp hàng chờ rất nhiều.
Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc vừa đến, lại có rất nhiều người tự động tránh ra một con đường vì hai người.
Điền giấy tờ, đăng ký, chụp ảnh, một đường thông suốt...