Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng dựa vào trong hồ, cứ như vậy nhìn mình cách cô càng ngày càng gần, nghĩ đến lúc nãy ở trên bờ không phối hợp, lúc cô đi qua bên người, bỗng nhiên giơ tay túm cô một cái.
Hắn túm chân cô, động tác rất nhanh, Phương Trì Hạ căn bản không có để ý.
“A ~” hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó “Phù phù” một tiếng rơi xuống nước.
“A … khục khục…” Phương Trì Hạ rất khó chịu, sau khi ngã xuống nước thì càng chật vật, cánh tay đập đập trên mặt nước, như muốn nắm lấy cái gì đó.
Nhưng mà cái gì cũng không nắm được.
Hành động kia của LẠc Dịch Bắc hoàn toàn trừng phảt nho nhỏ dành cho cô, anh ở ngay bên cạnh nhưng không có đưa tay ra giúp đỡ.
Anh nghĩ là một cái hồ ôn tuyền thì có thể xảy ra chuyện gì?
Trên mặt nước đầu tiên là bọt nổi kháp nơi, sau đó chậm rãi bình thường lại một gợn sóng cũng không có.
Phương Trì Hạ chìm vào trog nước, bóng dáng cũng không thấy đâu.
Lạc Dịch Bắc dựa vào bên hồ, bất động thanh sắc nhìn mặt hồ, cũng không để ý tới.
Hồ ôn tuyền này nước căn bản không sâu, còn chưa tới một mét năm.
Độ sâu như vậy Lạc Dịch Bắc cảm thấy sẽ không có vấn đề gì.
Lạc Dịch Bắc híp mắt lại, đầu ngón tay khẽ chọc trên mặt nước, âm thầm tinh xem Phương Trì Hạ có thể ở trong nước bao lâu.
Anh cảm thấy chưa đến một hai phút là cô sẽ ngoi lên rồi.
Hoặc là cô muốn ồn ào với Anh, từ ở đâu đó chạy đến thừa dịp anh không chú ý trả thù đẩy hắn vào trong nước.
Với tính cách của Phương Trì Hạ, khả năng thứ hai là rất cao.
NHưng mà Lạc Dịch Bắc đợi một lúc lâu mặt nước vẫn yên tĩnh, bóng dáng Phương Trì Hạ cũng không thấy đâu.
Xung quanh quá mức yên tĩnh.
Bầu không khí biến hóa kì lạ khiến Lậc Dịch Bắc nhướn mày, chậm rãi ý thức được không đúng.
“Phương Trì Hạ!” Lạc Dịch Bắc thử gọi cô một
tiếng.
Vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng Lạc Dịch Bắc xiết chặt lại nghĩ đến tình huống lần trước Phương Trì Hạ ngã vào trong hồ ở Kỉ gia, ánh mắt trầm xuống, lập tức lặn xuống nước.
Lúc này là buổi chiều, ánh nắng nhàn nhạt tản mát, xuyên thấu mặt hồ, lờ mờ chiếu vào trong nước.
Hồ nước không sâu, nhưng xung quanh có cây cối, che chắn gần hết ánh sáng, khiến cho trong hồ âm u.
Khi Lạc Dịch Bắc lắn xuống nước, Phương Trì Hạ đã rớt xuống tận đáy hồ.
Lạc Dịch Bắc ôm cô bơi lên, mang cô lên bãi cỏ bên cạnh hồ.
Phương Trì Hạ gắt gao nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt, an tĩnh như con rối.
Nhìn cô như vậy, tâm của Lạc Dịc Bắc như bị vật gì rút một cái.
“Có khỏe không?” Đẩy đẩy cô, hắn thử nói chuyện với cô.
Phương Trì Hạ sắc mặt tái nhợt, không chút máu, hai mắt nhắm chặt, không phản ứng.
“Tỉnh!” Lạc Dịch Bắc thử đẩy cô lần nữa.
Vẫn không thấy phản ứng gì, vừa định cúi người hô hấp nhân tạo cho cô, Phương Trì Hạ đột nhiên mở to hai mắt ra.
“Chỉ có chút năng lực ấy?” Lạc Dịch Bắc nhẹ thở dài, hình như nhẹ nhỏm không ít, thậm chí còn có tâm tư nói xóc cô.
Phương Trì Hạ chỉ nhìn anh không nói lời nào.
Sắc môi cùng mặt cô rất yểu ớt, hai cánh tay để chặt trước ngực, giống như còn chưa hồi phục lại tinh thần.