Dung Hi vẫn luôn hợp tác với hoàng tộc các quốc gia, Phương Trì Hạ biết điều đó, những quan hệ này đều được thành lập từ rất lâu trước kia.
Rất nhiều thành viên hoàng tộc tham dự các dịp trang sức khác nhau, thông thường đều là do nhà thiết kế của Dung Hi thiết kế ra, hơn nữa mỗi một món đều là có một không hai.
Nhắc tới ký hợp đồng với hoàng tộc nước R, Phương Trì Hạ cũng không kỳ quái.
Chỉ là, tại sao là cô đi?
“Lát nữa chỉ có mình em đi?” Ánh mắt nhìn Lạc Dịch Bắc ở bên cạnh, cô hỏi.
“Ừm.” Lạc Dịch Bắc lười nhác đáp lời cô, thờ ơ lái xe.
“Anh…… Yên tâm?” Phương Trì Hạ cảm thấy có chút khó mà tin nổi.
Cô tối đa chỉ là một nhân viên nhỏ mới vừa tiến vào Dung Hi, trường hợp đi gặp thành viên hoàng tộc quan trọng như vậy, anh lại yên tâm để cô đi một mình!
Thật ra cô muốn hỏi chính là, anh không sợ bị cô làm hỏng chuyện sao?
Lạc Dịch Bắc chỉ vô cảm nhìn cô một cái, vẫn chuyên chú lái xe, lúc này đây, đến cả một câu nói cũng lười cho cô.
Khóe mắt dư quang Phương Trì Hạ không chút biến sắc liếc mắt nhìn anh một cái, không tiếp tục hỏi nữa.
Anh bảo cô đi làm, hẳn là tin tưởng cô?
Xe hai người tiếp tục chạy trên đường, lát sau dừng ở ngoài tòa nhà Dung Hi.
Lạc Dịch Bắc đi lên lầu trước, Phương Trì Hạ đi theo anh vào lấy văn kiện.
Lúc rời đi là đi một mình, khi ra tới cửa, Lạc Dịch Bắc thậm chí đưa chìa khóa xe của anh cho cô.
Thật ra hoàng tộc nước R thong thường đều có người chuyên phụ trách ký hợp đồng với Dung Hi, hơn nữa vẫn luôn thống nhất để một người làm việc này.
Nhưng lúc này đây, bởi vì Phí Tư Nặc và Tô Thụy vừa vặn đều ở Nice, Tô Thụy chủ động muốn đi xử lí ký hợp đồng thay.
Hoàng tộc không quá yên tâm, sau đó để Phí Tư Nặc cùng đi xử lí.
Lúc hai người đến chỗ hẹn, Phương Trì Hạ còn chưa tới.
Tô Thụy đi về phía Lạc Dịch Bắc, không biết Dung Hi đã thay đổi người phụ trách ký hợp đồng, sau khi vào nhà hàng, vẫn cầm gương trang điểm.
“Tư Nặc, anh thấy em như vậy được
chưa?”
“Anh cảm thấy Dịch Bắc có thích kiểu trang điểm này không?”
“Cái váy này thì sao? Có nên đổi cái khác không?”
Phí Tư Nặc lười nhác ngồi bên cạnh, cánh tay chống trên sô pha, đầu xiêu xiêu vẹo vẹo chống lên tay, không chút để ý nhìn ngoài cửa sổ, không hề để ý tới cô.
Bộ dáng của anh cực kỳ lười biếng, bên trong khuôn mặt lạnh lẽo kia lại mang theo vài phần yêu nghiệt, ánh mắt sóng nước lấp lánh, lúc ngồi dựa như vậy ở chỗ đó, quay đầu lại soái đến gần như trăm phần trăm.
Xung quanh bắn tới rất nhiều ánh mắt, hầu hết đều là nữ phụ, người hướng tới bên này nháy mắt còn nhiều hơn.
Phí Tư Nặc làm như hoàn toàn không thấy, bộ dáng tản mạn kia, giống như không có nổi một chút hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Cho đến khi một bóng dáng mảnh khảnh bỗng lướt qua mi mắt.
Ngoài cửa sổ, Phương Trì Hạ cầm một phần folder đang chạy tới đây.
Vừa chạy vừa nôn nóng nói thầm, “Muộn rồi! Muộn rồi!”
Bởi vì kẹt xe mà cô đến muộn ba phút.
Trường hợp quan trọng như vậy, cô biết đến trễ là rất không lễ phép, nên chạy càng nhanh.
Cô không giống những cô gái quá quan trọng hình tượng, mỗi một bước đi có độ dài bao nhiêu cũng phải băn khoăn, cô chạy xiêu vẹo lảo đảo, mang giày cao gót mà chạy làm chân còn bị trẹo rất nhiều lần.
Lúc đau, nhe răng trợn mắt mà ôm chân xoa xoa, cau mày gọi nhỏ, lúc sau lại tiếp tục chạy vào nhà ăn.
Phí Tư Nặc ngồi ở nhà ăn không nhúc nhích nhìn vẻ mặt đa dạng của cô ngoài cửa sổ, khóe môi đẹp cong lên.