Quả nhiên, sau khi Phí Tư Nặc nhận điện thoại, ánh mắt chuyển hướng cô, vẻ mặt áy náy, "Thật ngại quá, tôi có chút chuyện cần phải đi xử lý trước, hợp đồng này, xem ra chỉ có thể hẹn lần sau rồi."
Anh nói tới hững hờ, nghe vào dường như rất áy náy, thế nhưng, Phương Trì Hạ xét theo những hành vi trước của anh thì một chút cũng không nhìn ra vẻ áy náy.
Phí Tư Nặc cũng không nói thêm gì, chỉ có nhiều hứng thú nhìn cô một cái, xoay người, đang chuẩn bị rời đi, Phương Trì Hạ bỗng nhiên đi lên trước vài bước, ngăn cản anh, "Mất khoảng bao lâu, tôi đi với anh!"
"Ồ?" Phí Tư Nặc giống như đối với cô rất bất ngờ, đuôi lông mày đều nhướng lên.
Phương Trì Hạ nhẹ nhàng cụp mắt chậm rãi ngẩng lên, "Tôi giúp anh, sau khi xử lý xong chuyện của anh, anh liền giúp tôi giải quyết chuyện Dung Hi.”
"Được." Phí Tư Nặc đối với đề nghị này của cô dường như cảm thấy rất hứng thú, khóe môi đều mang theo ý cười.
"Theo tôi!" Đi ở phía trước, anh dẫn cô lên lầu khách sạn.
Phương Trì Hạ theo anh đi lên lầu, vừa đi vừa không chút biến sắc nhìn xung quanh.
Cứ đi theo một người như thế, có ổn hay không?
Có điều, cô cảm thấy, Phí Tư Nặc đường đường là người gia tộc Chris, hẳn là sẽ không làm ra chuyện khác người gì.
Phí Tư Nặc dẫn cô lên lầu, sau đó tiến vào một căn phòng.
Phương Trì Hạ vẫn đi theo anh, nhưng khi tới cửa thì ngừng bước.
"Tôi chờ ở ngoài cửa là được rồi."
Phí Tư Nặc nhún vai một cái, vẻ mặt không đáng kể dáng.
Tự mình đi vào phòng, cửa phòng theo đó cũng đóng lại.
Phương Trì Hạ vẫn chờ ở bên ngoài, cô cho rằng anh có thể giải quyết nhiều nhất là một hai giờ, ai biết chờ đến tối gần mười giờ, vẫn không thấy anh có ý định đi ra.
Trên bàn trà, điện thoại di động của cô lấp loé ánh sáng, nhưng vì cất trong túi nên cô không để ý đến.
Quán rượu này là được bao hết, hành lang không có bất kỳ ai.
Phương Trì Hạ một mình đứng bên ngoài, mãi mới chờ được đến lúc đến Phí Tư Nặc đi ra
thì đã hơn mười một giờ đêm.
Phương Trì Hạ tựa ở góc tường, có chút buồn ngủ.
Phí Tư Nặc mở cửa phòng đi ra, ánh mắt liếc nhìn cô vẫn còn ở bên ngoài, dường như có hơi bất ngờ.
Anh là đang cố ý làm khó dễ, thế nhưng anh không nghĩ tới cô lại cứ đợi lâu như vậy không rời đi.
Cô gái này... giống như tiểu cường (con gián) vậy!
"Nguyên nhân!" Không có bất kỳ ngữ cảnh trước sau, anh nhìn thấy cô, trực tiếp mở miệng hỏi.
Một câu đột ngột như thế, nhưng Phương Trì Hạ lại hiểu ý của anh.
Anh hỏi cô tại sao lại đợi đến bây giờ!
Đứng lên, cô nhìn anh, giọng nhàn nhạt, "Quan hệ của Dung Hi và hoàng gia sớm được Lạc phu nhân lúc còn sống thành lập tốt từ trước, tôi chỉ không muốn phá huỷ tâm huyết của phu nhân."
Phí Tư Nặc đối với cô giống như có hơi bất ngờ, sửng sốt một hồi lâu, giật lấy văn kiện trong tay cô, nhìn cũng không nhìn, bàn tay hướng về phía cô, "Bút."
Phương Trì Hạ lập tức tìm trong túi lấy ra một cây bút đưa cho anh.
Phí Tư Nặc loẹt xoẹt kí tên của mình, sau đó đưa tài liệu cho cô.
"Cảm ơn, tôi nên về rồi." Phương Trì Hạ nhận lấy tài liệu, xoay người, muốn rời khỏi, Phí Tư Nặc chợt bay tới một câu, "Tôi đưa cô về."
"Không cần, cảm ơn." Phương Trì Hạ cũng không quay đầu lại, bước chân rời đi rất nhanh.
Phí Tư Nặc không chút biến sắc nhìn bóng lưng cô biến mất, lười nhác dựa vách tường, mặt mày u tối lạ thường...
Phương Trì Hạ một đường đi xuống lầu, ra khách sạn, vừa mới chuẩn bị đến ven đường đón xe, một chiếc xe két một cái ngừng ở trước mặt cô.