Lạc Dịch Bắc híp hai mắt lại, ánh mắt nhìn cô như dao lăng trì trên mặt cô, thấy ánh mắt kia Phương Trì Hạ nhịn không được run rẩy.
Kinh ngạc nhìn anh, Phương Trì Hạ đang nghĩ anh có thể hay không trực tiếp đẩy tay của cô ra, đem cô ném xuống, thì hắn nhàn nhạt nói “Anh, chỉ là đang nhắc nhở, em có thể làm ngược lại nhưng mà tự gánh lấy hâu quả!”
Anh nói tản mạn, khẩu khí không nóng không lạnh.
Nhưng mà trong lời nói lại có ý uy hiếp rõ ràng.
Hậu quả thế nào cô không cần nghĩ cũng biết.
Phương Trì Hạ bị anh nói một câu khiến mặt thoạt trắng thoạt đỏ.
“Anh tránh ra trước!” Xấu hổ một lúc lâu mới nói anh đứng thẳng lên, thì Lạc Dịch Bắc lại nghiêng người qua bên này.
“Lạc Dịch Bắc, anh làm gì vậy? Eo em thực sự không được!” Phương Trì HẠ sợ đếnn biến sắc, tay bối rối kéo áo hắn.
“Người cứng như vậy mượn cơ hội này rèn luyện không tốt sao?” Lạc Dịch Bắc nắm chặt eo nhỏ của cô, vẫn như cũ vẻ mặt không đếm xỉa tới.
Phương Trì Hạ tức giận đến mức nghĩ vung cho anh một quyền.
Cả người cô một nửa bị anh giữ một nữ treo trên ban công, cả người gần như gấp xuống dưới chân.
Đã mềm dẻo như vậy mà vẫn bị anh lấy ra nói!
“Lời vừa rồi của anh đã nghe thấy chưa?”
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc quan sát biên hóa của cô, ung dung nói.
Phương Trì Hạ đánh cũng không thắng được hắn, lại bị giày vò dến mức này nếu như còn bướng bỉnh đó là tự chịu tôi.
“Nge thấy rồi, nge thấy rồi.” Giọng điệu mềm dẻo, anh nói cái gì cô cũng phụ họa theo.
Lạc Dịch Bắc đối với câu trả lời của cô rất thỏa mãn, khóe môi cười cười, tiếp tục không để ý nói chuyện với cô “Sớm như vậy chẳng phải tốt sao.”
Giọng điệu của anh thật sự là giọng nói chuyện phiếm, thậm chí còn rất nhã nhặn.
Phương Trì Hạ nhìn anh như vậy, con mắt đều phun ra lửa, nhưng lại không biết phát
tiết thế nào.
LẠc Dịch BẮc sắc mặt hòa hoãn hơn không ít, thậm chí còn lấy tay ra nâng ở sau lưng cô, động tác rất nhỏ nhưng lại giảm bớt cho cô khỏi bị vòng bảo hộ của cô không ít.
Nhưng mà anh còn không cho cô đứng lên.
“Anh rốt cuộc là muốn như thế nào?” Phương Trì Hạ nhẹ giọng đàm phán với anh.
“Em nói lại nên nghe lời anh thế nào, anh sẽ kéo em lên.” Anh trêu chọc cô, cảm giác như đùa với sủng vật trong nhà, ngữ điệu lười biếng kia khiến cho Phương TRì HẠ cắn răng không ngừng.
Phương Trì Hạ không biết anh muốn nghe cái gì, khi anh nói để cho cô kiểm điểm lại hành vi, nghĩ lại, cô nói “Về sau nếu như trở về khuya, em sẽ báo sớm cho anh!”
Lạc Dịch Bắc sững sờ một chút, không nói chuyện.
“Điện thoại sẽ luôn duy trì 24/24, sẽ không xuất hiện lại tình huống ngày hôm nay.”Phương Trì Hạ còn nói.
Lạc Dịch Bắc nhấp nháy môi, cũng không nói gì.
Phương TRì HẠ bất động thanh sắc nhìn hắn chằm chằm, thấy anh không có động tĩnh, nhíu mày một lát, còn nói “Em nói chuyện của PHí Tư Nặc cũng không có ý gì, là hôm nay đi nghe được một ít tin tức, muốn nói chuyện với anh mà thôi.”
Lạc Dịch Bắc mặt mày hình như giãn ra một chút, nhưng vẫn không kéo cô lên.
Phương Trì Hạ ôm lấy cổ hắn, bỗng nhiên nói một câu “Chồng à, eo em thật sự rất đau…”
Lạc Dịch Bắc “…”