Lạc n Kỳ như vậy, làm cho Tiểu Tả nhất thời ngu ngốc tại chỗ.
Kỳ thật Tiểu Tả cũng chỉ hoài nghi, kinh ngạc nhìn chằm chằm ông một hồi lâu, qua loa liếc nhìn ông: "Con chỉ là tùy tiện hỏi, anh Dịch Bắc đang tuổi đàn ông mà,loại chuyện này không phải bình thường sao?".
Lạc n Kỳ híp con mắt lại nghe cậu, cũng không hỏi nhiều.
Hai người thừa lúc máy bay đến nước Đức, chọn xong khách sạn vào ở, đã buổi tối.
Tiểu Tả còn nhỏ, Lạc n Kỳ và ông chỉ ở một gian phòng.
Lúc Bảy tám giờ, Tiểu Tả ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, Lạc n Kỳ thì ở bên cạnh bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cậu.
Nghĩ đến chuyện ở trên máy bay cậu đột nhiên nhắc đến, mày nhíu lại nhăn, gọi một cú điện thoại cho Lạc Dịch Bắc.
Lúc này Lạc Dịch Bắc đang lật xem trạng biểu của công ty, cầm điện thoại của anh, văn kiện trong tay, đặt ở một bên: "Như thế nào?".
Lạc n Kỳ cũng không quanh co lòng vòng với anh, liền đi thẳng vào chủ đề: "Ông không biết con ở bên ngoài làm mấy thứ gì, chỉ cần không quá độ, ông cũng sẽ không quản, thế nhưng, đối tượng con kết hôn, không thể là người hiện tại, mặc kệ đối phương là ai!"
Ông, là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo, nói vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến làm cho Lạc Dịch Bắc sững sờ một chút.
Lạc n Kỳ cũng không thích quản lý chuyện của anh, đây là lần đầu tiên tham gia cường thế như vậy, hơn nữa, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc thảo luận vấn đề với anh như vậy.
Ý tứ lời này của ông, cũng không phải nói ai cũng không được, ông chỉ là nói người hiện ở bên cạnh Lạc Dịch Bắc không ổn, chỉ hiện tại người này, mặc kệ đối phương có thân phận gì.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nghe ông, trầm mặc một hồi lâu, đạm mạc hỏi lại: "Lý do?".
"Nhớ kỹ lời ông là được". Lạc n Kỳ cũng không trực tiếp giải thích, một câu tắt điện thoại.
Lạc Dịch Bắc nghe tiếng tút tút truyền đến bên tai, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, ánh mắt nặng nề.
Có ý tứ gì?
Phòng khách dưới lầu, sau khi Phương Trì Hạ ngây người ở dưới mấy giờ, cũng không có ý tứ đi lên.
Cô
đang đọc tư liệu về Nice, cầm lấy một quyển sách, nhìn một chút, không biết sao lại ngủ mất
Thời điểm Lạc Dịch Bắc đi xuống từ cầu thang phía trên, thấy được đúng lúc cô nhắm mắt ngưỡng nằm trên ghế sa lon, một quyển sách che lại hơn phân nửa khuôn mặt.
Tiếng hít thở cô rất nhẹ, nhàn nhạt, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay bị sách che chỉ còn lại môi và cái cằm bại lộ bên ngoài, một tay cầm lấy sách, một tay gác ở chỗ ngực, thế ngủ an tĩnh không màng danh lợi giống như đứa bé.
Lạc Dịch Bắc đứng ở trên bậc thang, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, trong đầu chậm rãi phản ứng Lạc n Kỳ vừa rồi, mày nhíu lại nhăn.
Kỳ thật, anh đi đến chỗ nào, Phương Trì Hạ đều đi theo, một đám người Lạc gia tinh như vậy, nói cả gia đình hoàn toàn không có khả năng nghĩ tới phương diện quan hệ bất thường giữa hai người, hẳn là không có khả năng.
Lạc n Kỳ vừa rồi, hẳn cũng bao hàm Phương Trì Hạ vào?
Vì sao Lạc n Kỳ vì nói ra những lời này, Lạc Dịch Bắc cũng không biết.
Ở trên bậc thang nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ một hồi lâu, anh xuống lầu, từng bước một đi đến bên người cô.
Tựa như Phương Trì Hạ cảm giác anh tới gần, không đợi anh có động phản xạ có điều kiện tính giơ cánh tay lên chống chính giữa anh và mình.
Ánh mắt của cô cũng còn nhắm, thế nhưng, cũng không quên mâu thuẫn.
Cô như vậy, làm cho Lạc Dịch Bắc tự dưng có chút khó chịu.
Tay kéo giật hai tay cô ra, sửa nó lại thành vòng lên cổ mình, cúi người, môi anh nhắm ngay cánh môi mỏng của cô liền hôn lên...