Văn phòng anh rất lớn, nghiễm nhiên là một "phòng cho tổng thống".
Bởi vì trong công việc tùy thời có thể nhận được đủ loại lời mời, anh ở công ty tùy thời chuẩn bị trang phục ứng phó mọi nơi.
Phương Trì Hạ, nơi này cũng chuẩn bị, kỳ thật mục đích là vì thuận tiện Lạc Dịch Bắc.
Ví dụ như trường hợp hôm nay muốn cô cùng đi.
Phương Trì Hạ không còn gì để nói với anh, liếc mắt anh một cái ngoan ngoãn giúp anh cởi quần áo.
Thời điểm cô cúi mặt xuống thoạt nhìn đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn, giống như con cừu nhỏ không có lực công kích.
Cô như vậy, làm khóe môi Lạc Dịch Bắc nhịn không được cong cong, Phương Trì Hạ đang giúp anh cởi ra, tay anh bỗng nhiên chụp lên, bao bọc đôi tay cô.
Một động tác, để cho Phương Trì Hạ hơi sững sờ, rõ ràng động tác cởi cúc áo dừng lại.
"Tiếp tục". Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng cái được cái không vỗ về da thịt cô, Lạc Dịch Bắc ung dung yêu cầu, thậm chí lôi kéo tay cô, giúp đỡ anh cởi từng cúc từng cúc.
Nhiệt độ cơ thể anh vốn rất khác biệt với Phương Trì Hạ, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay của cô, hai nhiệt độ một lạnh một nóng dung hòa lẫn nhau, loại cảm giác này vi diệu nói không nên lời.
Động tác Phương Trì Hạ rất cứng ngắc, không ngăn cản, chết lặng tùy ý anh, về sau dứt khoát động cũng không động, toàn bộ hành trình do anh dẫn dắt cô thao tác.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, cũng không biết có phải cố ý hay không, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng đâm tay cô một chút
Một dòng điện vi diệu chạy lên nơi đầu ngón tay anh đi qua, thân thể Phương Trì Hạ cương cương, tay không được tự nhiên rút về.
"Không gấp sao?". Ánh mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ, cô điềm nhiên như không có việc gì hỏi.
"Khá tốt". Khóe môi Lạc Dịch Bắc cong cong cười như không cười, lấy quần áo bên cạnh ra, rất tùy ý khoác lên vai cô, sau đó xoay người, làm như không có chuyện gì xảy ra, tự sửa quần áo của mình
Thời điểm hai người đi ra công ty là hơn bảy giờ, tài xế hành tẩu ở Nice một đoạn đường, cuối cùng
đến chỗ một chiếc du thuyền.
Sau khi lên thuyền, Phương Trì Hạ ngoài ý muốn phát hiện Phí Tư Nặc vậy mà cũng ở đây.
Bên cạnh Phí Tư Nặc có mấy tùy tùng bồi theo, đồng hành, còn có một bạn gái, cô gái tóc vàng mắt xanh tinh xảo như búp bê.
Khi một đoàn người đi từ hành lang đến hướng căn phòng nào đó trong khoang thuyền, vừa vặn đi qua bên người Phương Trì Hạ.
Nhàn nhạt liếc cô một cái, lại nhìn Lạc Dịch Bắc bên cạnh cô, khóe môi Phí Tư Nặc nhẹ ngoắc ngoắc, như không có việc gì lên tiếng kêu Lạc Dịch Bắc: "Vị này chắc hẳn chính là đương gia Dung Hi?".
Dung Hi và vương thất quý tộc nước R hợp tác nhiều năm, thế nhưng Phí Tư Nặc cũng chưa từng chính diện chào hỏi Lạc Dịch Bắc.
Hôm nay xem như lần đầu tiên.
Kỳ thật loại người mà có thân phận như hai người, đều hiểu một ít về lẫn nhau, dù cho không xâm nhập tiếp xúc, thấy người thì cũng có thể biết thân phận đối phương.
"Lạc Dịch Bắc!". Ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt chuyển tới trên mặt anh ta, một câu vô cùng tỉnh tự giới thiệu, xem như chào hỏi với anh ta.
"Phí Tư Nặc. Chris". Phí Tư Nặc vươn tay, ánh mắt hai người đàn ông nhìn vào nhau, tay đơn giản nắm nắm.
Khí chất hai người hoàn toàn bất đồng, một là lạnh lẽo liệt bụng dạ đen tối lại bá đạo, một xinh đẹp tinh tính ở vô hình, thế nhưng khí tràng đều giống nhau vô cùng cường đại.
Hai khuôn mặt, thu hút người khác vô cùng giống nhau.
Đứng chung một chỗ như vậy, dường như tất cả ánh sáng của chiếc du thuyền đều tập trung ở trên đỉnh đầu hai người, hai hàng người ở chỗ đó, hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh.