Phương Trì Hạ rất giận phẫn.
Cô có tôn nghiêm của cô, Lạc Dịch Bắc dựa vào cái gì quyết định tự do của cô chứ?
Anh coi cô là cái gì?
Coi như con chó con mèo tùy tiện nuôi trong nhà, thời điểm vui vẻ thì trêu chọc, thời điểm không vui, qua tay liền đưa cho người khác sao?
Trên chiếu bạc, ván bài của Lạc Dịch Bắc và Phí Tư Nặc vẫn tiếp tục.
Trên mặt Lạc Dịch Bắc từ đầu tới cuối không xuất hiện biểu tình gì, lạnh lùng phảng phất như tất cả đau khổ xung quanh không liên quan tới mình.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn anh, năm ngón tay càng nắm chặt.
Ở thời điểm hai người sắp ngả bài cuối, cô bỗng nhiên vài bước đi qua: "Chờ một chút!".
"Như thế nào?". Mặt Phí Tư Nặc chậm rãi nâng lên, khẩu khí rất nhẹ nhàng, đưa tầm mắt tà khí như dĩ vãng nhìn qua, thậm chí có loại cảm giác ấm áp như mặt trời.
Phương Trì Hạ vài bước đi đến giữa hai người, cũng không thèm nhìn Lạc Dịch Bắc, kìm tức giận ở trong lồng ngực, cô bình tĩnh che dấu sắc mặt, thậm chí trong bình tĩnh có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chế trụ tay Phí Tư Nặc đang chuẩn bị ngả bài, ánh mắt cô chuyển hướng sang anh, nói: "Lần đánh cuộc này, quyết định hướng đi của tôi, tôi nghĩ, tôi nói vài câu, Phí Tư Nặc tiên sinh sẽ không để tâm chứ?".
"Phương Tiểu Thư xin tùy ý." Phí Tư Nặc nhún nhún vai, vẻ mặt bộ dáng không sao cả.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, con ngươi híp lại.
Anh khó hiểu mục đích Phương Trì Hạ đột nhiên can thiệp!
Khóe mắt Phương Trì Hạ liếc xéo anh một cái, khóe môi khéo léo nhẹ giơ lên, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ván bài đêm nay, dính dáng đến tôi, nếu như có quan hệ với tôi, như vậy ý kiến của tôi, càng trọng yếu, hai vị cảm thấy thế nào?".
"Không sai". Phí Tư Nặc nhẹ gật gật đầu, mỉm cười phụ họa.
"Qua đây!". Mặt Lạc Dịch Bắc không biểu tình mệnh lệnh.
Phương Trì Hạ không để ý đến anh, ánh mắt liếc nhìn bài Poker chưa đánh trong tay Phí Tư Nặc, rút lá bài từ trong tay anh ta ra, nhào chung với lá bài khác.
Phí Tư Nặc chỉ bất động thanh sắc nhìn động tác của cô, cũng không ngăn cản.
Phương Trì Hạ làm toàn bộ bài trở nên hỗn loạn, lại tẩy một chút,
ánh mắt lần nữa chuyển hướng sang.
Lẳng lặng nhìn nhìn anh, cô tựa hồ giãy dụa một chút, mới chậm rãi nói: "Tôi có ý kiến là, ván bài lần này, dừng ở đây! Tôi đi hay ở lại, quyền quyết định trong tay tôi, mà tôi, nguyện ý đi theo Phí Tư Nặc tiên sinh rời đi, không cần dựa vào lần đánh bài này mà vẽ vời thêm nữa!".
Giọng điệu cô thật sự rất chậm, âm thanh rất bình tĩnh, luồng đạm mạc này, rất giống với lần trước đồng ý đánh cuộc với Lạc Dịch Bắc.
Rõ ràng Phí Tư Nặc không ngờ rằng cô sẽ nói ra như vậy, tựa hồ sững sờ một chút.
Bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, đuôi lông mày anh ta chậm rãi cong lên.
Nha đầu kia, cho anh ta thật nhiều ngoài ý muốn!
Từ khi Lạc Dịch Bắc đi vào nơi này một chút biểu tình cũng không, sau khi cô nói rõ ràng khuôn mặt rất nặng nề, ánh mắt trong lúc lơ đãng chiếu ra một tia sắc bén.
"Phương Tiểu Thư, em biết mình đang nói gì sao?". Anh mặt lạnh nhắc nhở.
"Như thế nào? Tôi nói sai ở đâu sao?". Cặp môi đỏ mọng của Phương Trì Hạ giương lên, nhàn nhạt hỏi lại.
"Qua đây, đừng để cho tôi nói lần thứ ba!". Lạc Dịch Bắc đen trầm mặt cảnh cáo.
"Lạc tiên sinh, anh đây là không chịu nhận mình chưa đánh cuộc xong đã thua sao?" Phương Trì Hạ lạnh lời châm chọc.
"Tôi đếm tới ba, không tới, đêm nay tự gánh lấy hậu quả!". Lạc Dịch Bắc cũng không quan tâm tới lời của cô, mặt lạnh bắt đầu đếm ngược.
Đầu Phương Trì Hạ hơi nghiêng, nhìn cũng chưa từng nhìn khuôn mặt kia, tay kéo khuỷu tay Phí Tư Nặc: "Chúng ta đi thôi!".
Tay Phí Tư Nặc đặt lên lưng cô, cùng cô sóng vai đi xuống dưới thuyền.