Đỗ Lan ngẩn người, cúi đầu, nói lấy lòng, "Cậu Bắc cứ nói thẳng."
Lạc Dịch Bắc bình thản nhìn ông ta được một lúc, khóe môi hơi cong lên, nở nụ cười, lạnh lẽo lại thâm trầm, kéo theo đôi mắt đen kịt, càng thêm khó hiểu...
...
Phương Trì Hạ và Phí Tư Nặc ở trên trực thăng chơi đùa hết nửa ngày, lúc đi ra, trời cũng đã sắp tối rồi.
"Có từng đi chơi qua chỗ này không? Muốn ăn cái gì? Tôi đưa cô đi?" Phí Tư Nặc vừa đi vừa quay ra sau trò chuyện với cô.
Anh ta và Lạc Dịch Bắc không giống nhau, sự lạnh lùng trên người của Lạc Dịch Bắc là tự nhiên mà có, lúc nào cũng mang cảm giác xa cách lạnh lùng cao ngạo, dường như đến gần thì sẽ nguy hiểm vậy.
Cảm giác Phí Tư Nặc mang đến cũng rất mạnh, nhưng mà, anh ta thuộc về hình mẫu lúc cứ như vậy nhìn anh ta, sẽ cảm thấy con người này của anh ta rất nguy hiểm, nhưng mà, một khi anh ta đã để bạn thân thiết, ở bên cạnh anh ta lại rất tự do thoải mái.
"Chủ nhân đi dẫn đường, tôi ở sau đi theo là được." Phương Trì Hạ mang dáng vẻ khách tùy chủ định.
"Vậy thì đi theo cho tốt vào, đừng để lạc đó!" Phí Tư Nặc nói đùa một câu, dường như thật sự sợ cô bị lạc vậy, còn nắm lấy tay của cô.
Nắm tay cô vừa định đi ra ngoài, quản gia đột nhiên đi đến đây, trong tay dường như còn cầm theo một món đồ giống như thư mời.
"Có việc gì?" thu lại nụ cười trên mặt, Phí Tư Nặc buông tay của Phương Trì Hạ ra, sắc mặt trở lại bình thường.
"Cậu chủ, nhận được thư mời của bá tước Đỗ Lan gửi đến, nói ngày mai trong phủ có người mừng tuổi, định mời cậu qua đó!" Quản gia chuyền thư mời ở trong tay cho anh ta.
Phí Tư Nặc ngẩn ra, nhìn Phương Trì Hạ ở bên cạnh, dường như có hơi do dự.
Chỉ xem như anh ta đang ngại mình, Phương Trì Hạ lùi về sau hai bước, như bình thường mà nói, "Tôi không sao, anh đi đi, tôi tùy
ý đi là được, bữa tối trong thành bảo còn có nhiều người hầu như thế mà"
"Cùng đi đi, lên lầu thay quần áo!" Phí Tư Nặc nhét thư mời vào trong tay quản gia, kéo tay của cô, đưa cô đi bước lớn lên trên lầu.
Căn phòng của thành bảo được cố tình chuẩn bị cho Phương Trì Hạ, buổi chiều, những thứ mà tối hôm qua còn thiếu đã được bổ sung toàn bộ.
Phương Trì Hạ khi về đến phòng, gian đồ đầy các loại quần áo số lượng có giới hạn, đã được treo ngay ngắn khắp các dãy giá treo quần áo.
Phí Tư Nặc chuẩn bị rất chu đáo cho cô, kiểu nào cũng có, lễ phục đặc biệt nhiều, thậm chí ngay cả các loại phụ kiện phối hợp cũng rất đầy đủ.
Phương Trì Hạ nhìn nhìn quần áo đầy khắp phòng, nói, "Thật ra, anh không cần như thế."
Cô chỉ là tạm thời ở lại đây, không cần anh làm nhiều như thế.
"Tôi tự nguyện, mau thay đi, nếu không tôi không phiền giúp cô đâu." Phí Tư Nặc lười nhác nhìn thoáng cô một cái, vẻ mặt tôi bằng lòng thì ai quản được, tay còn vẫn đang làm tư thế kéo quần áo của cô.
"Ôi, anh đừng, để tôi tự làm!" Phương Trì Hạ giật mình, lùi về sau hai bước, nhanh nhạy tránh động tác của anh, tay chắn ngang mình và anh ta, đẩy anh ta ra ngoài, "Tôi tự làm là được rồi, anh ra ngoài trước đi."
"Vậy được!" Ánh mắt của Phí Tư Nặc hờ hững nhìn cô chống hai cánh tay nhỏ đến đáng thương ở ngực mình, dường như có hơi tiếc nuối.
"Sau khi thay xong tôi ở dưới lầu chờ cô!" Ngập ngừng thu tay về, anh ta xoay người, rời khỏi căn phòng.
Phương Trì Hạ thở ra một hơi, vòng tay đóng cửa phòng, nhanh chóng chọn cho mình một bộ lễ phục Valentino đơn giản thay lên, sửa soạn tóc tai một chút, mở cửa đi ra ngoài.