Lạc Dịch Bắc ngừng chân ở cửa lớn Dung Hi, mặt không biểu tình nhìn cô đã ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng như trời đông giá rét.
Nha đầu kia cứ đi như vậy?
Phương Trì Hạ rời khỏi Dung Hi liền trực tiếp đến chỗ Đồng Nhan.
Đồng Nhan vốn thường xuyên xuất ngoại, không phải ở chung với cha mẹ thì cũng ở cùng với hai anh trai, gần như không đi chơi được mấy chỗ, hẻo lánh tất cả thế giới, đi đến Nice là chuyện rất bình thường.
Cùng đến, còn có anh Đồng Nhan, Kình Mộ Thần, một người cùng họ mẹ, một người cùng họ cha.
Ba đứa con Kinh gia, hai đứa con trai đều là họ cha, con gái sủng ái nhất, bởi vì Kình Ái Phong yêu Đồng Tây Dao, nên để con gái họ của vợ.
Kình Mộ Thần là anh cả của Đồng Nhan, tuổi xấp xỉ Lạc Dịch Bắc, lãnh khốc, không nhiều lời, thoạt nhìn cao cao tại thượng một bộ dáng chớ quấy rầy, nhưng đại khái là bởi vì quan hệ với Đồng Nhan, cũng không lãnh đạm với Phương Trì Hạ.
Đến nơi, Kình Mộ Thần luôn cầm điện thoại không biết nhắn tin với ai, tựa như tí nữa có bạn tới.
Đồng Nhan vừa mới bắt đầu cũng không quấy rầy anh, tự cười hì hì trò chuyện luyên thuyên.
Đợi đến khi Kình Mộ Thần hết bận, rất thuận miệng nghiêng đầu hỏi: "Anh, anh trò chuyện với ai vậy? Không phải là Dịch Bắc chứ?”.
"Em cảm thấy thế nào? Ở Nice ngoại trừ cậu ta còn có ai chứ?". Kình Mộ Thần nghễ liếc cô một cái, bưng một ly đồ uống ung dung uống vào.
Đồng Nhan khẽ giật mình, ánh mắt bất động thanh sắc mà nhìn về phía Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ cho cô một ánh mắt không sao cả.
Cô cũng không ngại, tất nhiên Đồng Nhan không có gì để băn khoăn, lôi kéo Phương Trì Hạ đứng lên, cười hì hì bắt đầu giới thiệu hai người với nhau: "Hạ Hạ, đây là anh cả mình, gọi là anh Kình!".
Lời cô ấy nói rất tự nhiên, Phương Trì Hạ là chị em của mình (1), anh là anh ruột của cô ấy, tất nhiên Phương Trì Hạ cũng nên gọi anh.
(1) Ở đây ý chỉ thân như chị em
Một câu, làm cho Phương Trì Hạ sững sờ một chút, Kình Mộ Thần tựa hồ cũng sững sờ
một chút.
Nhà hàng, Lạc Dịch Bắc nhận được tin nhắn vừa vặn đến nơi này nghe được một câu như vậy, khuôn mặt tuấn tú hơi có chút vặn vẹo.
Anh Kình?
Báo đáp ân tình anh đó!
Một câu của Đồng Nhan, để cho bầu không khí ba người đang có chút quái dị.
Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Kình Mộ Thần.
Cười, anh điềm nhiên như không có việc gì nói: "Cũng gọi anh cả như Đồng Nhan đi!".
Đồng Nhan lải nhải miệng, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, liếc mắt thoáng nhìn đi vào Lạc Dịch Bắc, ở phía xa tiếng kêu anh: "Này, Bắc thiếu gia!".
Cô ấy và Lạc Dịch Bắc quen nhau từ nhỏ, nói chuyện cũng tùy ý, gọi anh Dịch Bắc, Bắc thiếu gia, Bắc bắc đều kêu hết.
Lạc Dịch Bắc mặt không biểu tình đi qua, ánh mắt trực tiếp quét về phía chỗ ngồi cô ấy bố trí.
Đồng Nhan ngồi bên cạnh Phương Trì Hạ, dựa vào một cái ghế sô pha, vừa vặn chỉ đủ ngồi hai người, đây là đang ám chỉ anh ngồi bên cạnh Đồng Nhan.
Đồng Nhan có loại cảm giác, nhưng vẫn gom góp đi qua ngồi bên cạnh Kình Mộ Thần.
"Tôi đi toilet”. Phương Trì Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Dịch Bắc một cái, lướt qua anh liền đi đến hướng toilet.
"Vừa vặn, tôi cũng đang chuẩn bị đi!". Khóe môi lạc Dịch Bắc câu dẫn ra một vòng lãnh diễm, chậm rãi đi theo qua.
"Quen nhau?". Tầm mắt Kình Mộ Thần tầm di động theo bóng lưng hai người, nhàn nhạt hỏi Đồng Nhan bên cạnh một câu.
"Đúng vậy, lần trước thời điểm sinh nhật mẹ em giới thiệu. Đồng Nhan nói dối mặt không đổi sắc.
"Em còn làm bà mai?". Kình Mộ Thần đuôi lông mày nhíu nhíu.
"Chỉ là giới thiệu mà thôi nha, a, ha ha”. Đồng Nhan xấu hổ cong cong khóe miệng, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ.