Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn chằm chằm bóng lưng cô nhìn một lát, mở miệng một lần nữa: "Em và Phí Tư Nặc có như thế nào… hay không?".
Anh hỏi rất nghiêm túc, ai ngờ Phương Trì Hạ cũng không biết là không nghe thấy hay cố ý, đưa lưng về phía anh đang tìm áo ngủ như cũ, cũng không để ý tới.
Lạc Dịch Bắc mày nhíu lại nhăn, có chút căm tức cô.
Vài bước đi qua, anh một tay chế trụ cổ tay cô, còn chưa kịp tức giận, đã bị Phương Trì Hạ bỗng nhiên rống anh một tiếng: "Không phải người đàn ông nào cũng giống như anh!".
Cô cũng có chút tức giận, âm lượng rống không nhỏ.
Lạc Dịch Bắc sững sờ, khuôn mặt hơi có chút vặn vẹo.
Anh không nổi giận, cô vẫn còn có dũng khí nổ giận với anh?
Sắc mặt nặng nề, vừa định nói chút gì đó, trong đầu tái hiện lại lời nói của cô, bỗng nhiên phản ứng kịp.
Cô có ý tứ là, cô và Phí Tư Nặc không có gì?
Ý thức được vấn đề này, mù mịt trên mặt Lạc Dịch Bắc tản đi, tâm tình không hiểu sao trở nên rất tốt.
Kỳ thật, thời điểm gặp cô ở phủ bá tước Duran, anh đã cảm thấy khả năng là cô và Phí Tư Nặc không có gì.
Thời gian lúc đó có mấy ngày đâu chứ?
Dựa theo tính Phương Trì Hạ bảo thủ và rụt rè, vài ngày như vậy không có khả năng phát sinh được cái gì.
Thật sự có chút gì đó, Lạc Dịch Bắc cảm thấy, cô và Phí Tư Nặc ở chung sẽ không tự tại như vậy.
Muốn hỏi một chút để làm rõ, tâm tình Lạc Dịch Bắc nhẹ nhõm không ít.
Buông tay cô ra, anh leo lên giường trước cô một chút.
Đêm nay anh không có giày vò cô, đợi đến khi Phương Trì Hạ ở trên giường, chỉ là ôm cô vững chắc ở trong ngực như dĩ vãng hai người, cũng không có động tác khác.
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Lạc Dịch Bắc tỉnh có chút sớm, bị âm thanh bịch bịch đùng đùng dưới lầu đánh thức.
Người không còn ở trong lòng, tựa hồ đi xuống lầu.
Nơi hai người ở vốn nằm ở vị trí địa lý cũng rất thanh tĩnh, ít người càng an tĩnh hơn, một chút âm thanh gì, dù cho dưới lầu, cũng sẽ nghe được rất rõ ràng.
Sáng sớm truyền đến âm thanh rầm rầm, kỳ thật là một chuyện rất
bực bội.
Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc lại an tĩnh nghe tiếng vang dưới lầu một chút, không có tức, ngược lại mặt mày không tự chủ giãn ra chút.
m thanh này, hiện tại anh đã vô cùng quen thuộc.
Thời điểm Phương Trì Hạ nhàm chán trang trí căn nhà cũng có âm thanh này.
Kỳ thật bây giờ Lạc Dịch Bắc nghe loại âm thanh này, thậm chí tâm tình có một chút sung sướng.
Tuy lúc này cô cũng không quá vui mừng, thế nhưng, giống như con rối vào hai ngày trước, âm thanh cũng sẽ không cổ họng cô thiệt nhiều.
Rất tùy ý tìm quần áo khoác lên người, Lạc Dịch Bắc vừa cài cúc áo áo sơ mi, vừa đi xuống lầu dưới.
m thanh truyền đến từ sân thượng lộ thiên, thời điểm đi qua, Phương Trì Hạ đứng ở trên một thang xếp cao cao, cầm lấy một cái chùy nhỏ, đang đóng đinh lên giá gỗ.
Sân thượng dựng rất nhiều dây leo, cấu thành một con đường thảm cỏ xanh, rất khác biệt lại có hương vị.
Phương Trì Hạ đóng một cây giá gỗ để chống đỡ, dùng để trồng những cây dây leo.
Mặt cô rất chăm chú, tựa như làm rất nghiêm túc.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lát, rất thuận miệng hỏi: "Nghĩ như thế nào mà thiết kế như vậy?".
Anh hỏi lời này rất tùy ý, giống như nói chuyện phiếm như bình thường, kỳ thật âm lượng cũng không cao.
Ai ngờ, Phương Trì Hạ không biết có phải âm thanh của anh quá mức đột ngột hay không, thân thể lảo đảo một chút, và sau đó ——
Phương Trì Hạ té lăn trên bậc thang.
Động tác vượt qua ngoài ý liệu của Lạc Dịch Bắc, hai người còn cách cự ly rất gần, nghĩ tiếp, cũng muộn một bước.
Phương Trì Hạ ngồi dưới đất, tay bụm eo, đôi mi thanh nhíu thật chặt: "Lạc Dịch Bắc!".