Phương Trì Hạ cũng không nhăn nhó với anh nữa, nếu như tránh không khỏi, chi bằng hưởng thụ.
Tương lai bốn năm còn dài mà!
Phòng tắm lớn như vậy, ở kia, xốc lên một phòng kiều diễm...
Thời điểm sáng sớm ngày hôm sau, Phương Trì Hạ thức dậy hơi sớm.
Toàn thân vừa đau xót lại trướng đau nhức, mệt mỏi đến đầu ngón tay cũng không muốn động một chút, cảm giác đau đớn mệt mỏi còn hơn cả lần hai người ở khách sạn.
Trong phòng rất mất trật tự, khắp nơi còn rơi mấy dấu vết tối hôm qua lưu lại.
Quần áo hai người vụn vặt tản mát, hình ảnh kia, thật sự vô cùng thê thảm!
Trên người còn rất đau, bốn phía trên da thịt trắng nõn che kín các loại ấn ký tối hôm qua lưu lại.
Là tên cầm thú nào đó lưu lại.
Trong lòng Phương Trì Hạ mang Lạc Dịch Bắc ra an ủi một lần, nhón chân lên xuống giường, muốn tìm bộ quần áo của mình thay đổi, lại phát hiện bên cạnh cô căn bản là không có quần áo, mà hôm qua không thể mặc.
Ánh mắt chuyển hướng tủ quần áo bên cạnh, lại ghé mắt nhìn người đàn ông trên giường, mở tủ quần áo ra, cô rất tùy ý lấy áo sơ mi của anh làm thành bộ đồ mặc ở trên người mình: "Trước tạm chấp nhận một chút”.
Đơn giản giải quyết cho mình xong, cô quay người đi xuống lầu.
Thời điểm Lạc Dịch Bắc xuống lầu, cô đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Khung xương Phương Trì Hạ cực kỳ nhọn mảnh, còn rất nhỏ, áo sơmi hiệu GUCCI trên người anh rất vừa, thế nhưng cô mặc vào, lại có vẻ rộng lớn như vậy.
Rất lỏng lẻo, rất suy sụp, bờ vai còn có chút chịu đựng không nổi.
Quần áo này mặc trên người cô vô cùng không thích hợp, thế nhưng lại có một loại gợi cảm nói không nên lời.
Tóc cô cũng như thế này, một cái búi tóc rất rời rạc, vài sợi tóc còn rủ xuống..
Cô như vậy, giống như là mới tỉnh ngủ, thời điểm ánh mặt trời rơi trên người cô, vừa lười biếng vừa thích ý.
Lẳng lặng nhìn nhìn tia ban mai chiếu lên bên mặt của cô, người đàn ông sau lưng vừa tỉnh lại không bao lâu, thiếu chút nữa lại nhào tới.
"Sữa bò, bánh mì phô mai, lòng nướng, không thiếu thứ gì chứ?". Phương Trì Hạ lấy mấy món đã làm hoàn chỉnh ra, xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng, ánh mắt rơi vào anh,
thoáng thấy ánh mắt nguy hiểm của anh, nội tâm "Lộp bộp" nhảy một chút.
Sáng sớm, muốn đến nơi nào?
"Đến đây!". Trả lời tiếng kêu của anh, cô giả bộ như không có việc gì đi qua: "Tôi không biết anh bình thường thích ăn cái gì, cho nên tùy tiện chuẩn bị”.
Kỳ thật cô muốn nói là, rõ ràng ngày hôm qua cô còn đặc biệt hỏi qua anh, là anh trang cao lãnh khốc tích chữ như vàng không chịu trả lời, sau này, nếu như cô chuẩn bị lượng đồ ăn ít, không hợp khẩu vị anh linh tinh, anh chết đói cũng không phải chuyện của cô!
Lạc Dịch Bắc dùng khuôn mặt lãnh khốc đi tới, dừng lại trên mặt cô vài giây, tầm mắt mới chuyển hướng đến bữa sáng cô chuẩn bị.
Nhìn chằm chằm bánh ngọt kia bôi một tầng phô mai dày đặc, mặt không biểu tình phun ra một câu: "Tôi không thích”.
"Anh không có nói cho tôi biết anh thích gì”. Phương Trì Hạ kéo cái ghế ra, đặt mông ngồi xuống, rất tùy ý trêu chọc sợi tóc bên tai, cũng không để ý đến anh, cầm lấy bánh mì phối hợp bắt đầu ăn.
"Hiện tại tôi báo cho em là tôi không thích”. Âm thanh Lạc Dịch Bắc có chút lạnh căm.
"Hiện tại tôi đã làm xong, nói cũng vô dụng”. Phương Trì Hạ không để ý đến anh, vẫn ăn bữa của mình.
ánh mắt Lạc Dịch Bắc trầm xuống, cũng không tức giận, chỉ là biếng nhác phun ra một câu: "Ba giây đồng hồ không đổi bánh mì ở bàn này đi, tôi sẽ không ngại dùng em làm bữa sáng!".
Dùng, dùng cô?
Phương Trì Hạ run một chút, thậm chí tay cầm dao ăn cắt bánh mì hơi rung.
Anh đây là uy hiếp cô sao?