Phương Trì Hạ giơ đầu gối lên, theo phản xạ có điều kiện định đá dưới háng người kia, nhưng lại bị đối phương né được.
"Lạc Dịch Bắc!" Phương Trì Hạ đè bàn tay của anh lại, đẩy cánh tay cứng rắn của anh ra, mở miệng kêu một tiếng.
Nhưng vừa mới bật thốt lên một cái tên, liền bị người kia che miệng lại lần nữa...
Trên du thuyền vốn rất yên tĩnh, dưới tình huống như vậy, một chút âm thanh cũng sẽ bị phóng đại hơn nhiều.
Thật ra vị trí phòng ăn của Lạc Dịch Bắc còn cách nơi này rất xa, lúc này anh đang nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, thầm đếm thời gian cô trở về.
Phương Trì Hạ gọi một tiếng kia, cũng không biết âm thanh thật sự đã truyền tới hay chỉ là trực giác của cô mà Lạc Dịch Bắc vốn đang cúi mặt lại bỗng nhiên ngẩng lên.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn hướng cô rời đi, anh bước từng bước đi tới.
Tìm toàn bộ con đường dọc theo phòng rửa tay, không tìm được người, ánh mắt Lạc Dịch Bắc trầm xuống, chạy nhanh lên boong tàu.
Lúc tới nơi, vừa vặn thoáng nhìn thấy ca nô chở Phương Trì Hạ rời đi.
Ca nô màu trắng, chạy qua trước mắt anh như một cơn gió, tốc độ rất nhanh, gây nên tầng tầng bọt nước, chỉ vài giây đã lao đi thật xa.
Lạc Dịch Bắc cao cao đứng trên boong thuyền, lạnh lùng nhìn bóng người kia rời đi, cũng không vội vã đuổi theo, mà chậm rãi móc từ trong túi ra một khẩu súng.
Chiếc ca nô kia đã chạy được một khoảng cách nhất định, lúc này đã bắt đầu mơ hồ trong tầm mắt của anh.
Lạc Dịch Bắc híp mắt lại nhìn không chút biến sắc mà, súng trong tay vung lên, nòng súng nhắm ngay hướng người kia rời đi, kéo cò súng, sau đó ——
"đoàng" một tiếng, một viên đạn xé tan không khí bay đi, ca nô màu trắng bị bắn trúng.
Trên mặt biển vang một tiếng "ầm" thật lớn, sóng biển màu trắng to lớn như tường thành cuộn trào lên, khí thế đồ sộ, như ngàn hoa nở rộ.
Ca nô bị nhấn chìm trong sóng biển, bị ngàn cơn sóng hoa xốc cho người nghiêng thuyền lật.
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn toàn bộ một màn xa xa, ánh mắt liếc thấy từ một chiếc tàu đệm khí vừa vặn chạy ngang qua, liền quay sang bên cạnh vung tay với một vệ sĩ đang
canh gác trên boong thuyền.
Người kia hiểu ý, cung kính đưa cái nỏ đang cầm trong tay cho anh.
Một cái nỏ rất tinh xảo, kết cấu không giống bình thường, điều khiển tự động, không cần mũi tên cũng có thể bắn ra.
Lạc Dịch Bắc híp mắt lại, nhắm mục tiêu vào chiếc thuyền kia, thoáng một cái, một cái kim bạc mỏng bay ra, người kia nghiêng người ngã vào trong nước.
Tàu đệm khí theo quán tính rẻ nước phóng tới trước, chạy nhanh đến áp sát vào du thuyền, Lạc Dịch Bắc thả người nhảy xuống, điều khiển tàu đệm khí đi tới vị trí thuyền Phương Trì Hạ chìm.
Phương Trì Hạ vẫn rất sợ loại cảm giác chết chìm này, nếu như là trước đây, gặp phải tình huống này thì cô đã sớm hoảng rồi.
Thế nhưng sáng nay Lạc Dịch Bắc vừa dạy cô thích ứng với nó!
Lần rơi xuống nước này, Phương Trì Hạ từ đầu tới cuối đều cực kỳ bình tĩnh.
Phản ứng của cô cũng rất nhanh, lúc sóng biển dâng trào, động tác nhanh nhẹn mà bơi tới bên hông, tránh khỏi nguy hiểm bị nước ập xuống.
Tất cả động tác của Lạc Dịch Bắc đều rất lưu loát, bình tĩnh tự tin, bá đạo lại đẹp trai.
Từ lúc bắn trúng thuyền Phương Trì Hạ đến khi chạy tới nơi, anh mất tổng cộng không tới một phút.
Phương Trì Hạ còn chưa hoàn hồn từ sau sự cố vừa rồi, khiếp sợ nhìn anh đột nhiên xuất hiện, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Cho đến khi giọng nói lành lạnh mang theo trêu chọc của Lạc Dịch Bắc xa xôi vang lên, "định nhìn anh như vậy tới khi nào?"
Phương Trì Hạ mới ngẩn ra, lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút không được tự nhiên dời đi.