Trong ánh trăng mông lung, con ngươi Lạc Dịch Bắc chiếu rọi một mảnh không gian.
Hai người dựa vào nhau, chóp mũi Phương Trì Hạ dán lên Lạc Dịch Bắc.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn Lạc Dịch Bắc, kinh ngạc.
Phương Trì Hạ liếc xéo tay mình, nghĩ phải làm như không có chuyện gì xảy ra thu tay chân lại, sau lưng thình lình bị Lạc Dịch Bắc ôm chặt.
Lạc Dịch Bắc một tay giữ eo, một tay nắm cằm, hôn lên môi Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ cũng không đẩy ra, tùy ý Lạc Dịch Bắc muốn làm gì thì làm, đợi đến khi Lạc Dịch Bắc buông ra, Phương Trì Hạ mới bối rối nói "Đi ngủ sớm một chút?"
Phương Trì Hạ bọc chăn quanh người giống như mèo con ngáp một cái, trong mắt giống như là hai ao nước, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương.
Hôm nay Phương Trì Hạ xác thực rất mệt, đầu tiên là giữa trưa du thuyền bị cướp đi, sau thì chơi Golf lâu như vậy, lúc này đúng là chịu không nổi.
"Bé con đáng thương..." Lạc Dịch Bắc nhìn bộ dạng Phương Trì Hạ, trêu chọc.
Sắc mặt Phương Trì Hạ ngay lập tức biến đổi, trong mắt phun ra một ngọn lửa, nhưng lại không phản kích.
Lạc Dịch Bắc buông tay Phương Trì Hạ, nói: "Ngủ đi."
Ngày thứ hai là Chủ nhật.
Phương Trì Hạ gần đây vì Lạc Dịch Bắc an phận, giấc ngủ được tương đối tốt.
Phương Trì Hạ thức dậy rất sớm, sau khi tỉnh lại rất tự giác chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi hai người kết hôn, trong nhà không có người giúp việc, ba bữa cơm đều do Phương Trì Hạ nấu.
Ở phương diện này Phương Trì Hạ vẫn tương đối có trách nhiệm, chủ yếu là món ăn nấu ra tuy kỹ thuật không tốt bao nhiêu, nhưng Lạc Dịch Bắc đều ăn, ngẫu nhiên còn châm chọc vài câu.
Chỉ cần Lạc Dịch Bắc không làm khó dễ cô, sống chung cũng không khó.
Ước định bốn năm, Phương Trì Hạ cảm thấy không khó để vượt qua.
Phương Trì Hạ đến phòng bếp, ở bên trong phòng bếp đinh đinh đông đông bận rộn một lát, rất tùy ý nấu cháo sáng cho hai người.
Lúc Lạc Dịch Bắc
đi xuống, Phương Trì Hạ đưa lưng về phía anh bận rộn.
Lạc Dịch Bắc dựa vào cạnh cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Trì Hạ một hồi lâu, thình lình lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua Phương Trì Hạ chủ động ôm anh, nhớ tới cảm giác lúc hai cái tay hết sức nhỏ nhắn ôm mình.
Phương Trì Hạ đang nhồi bột mì, nên trên tay, trên mặt đều dính bột mì.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ một hồi lâu, rồi đi qua, làm động tác khiến Phương Trì Hạ ngoài ý muốn.
Lạc Dịch Bắc giữ chặt tay Phương Trì Hạ, dùng tay áo không quản việc có làm bẩn áo quần anh hay không, từng chút giúp cô lau hết bột mì.
Động tác Lạc Dịch Bắc hơi thô lỗ, nhưng lại rất chân thành, giúp Phương Trì Hạ lau mặt và tay sạch sẽ.
Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu đã thấy Phương Trì Hạ đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, mặt không cảm xúc phun ra một câu: "Cái tay này, buổi tối giúp anh thích hợp hơn!"
Giúp Lạc Dịch Bắc?
Giúp...
Giúp cái gì? Tối hôm qua có chuyện gì sao?
Phương Trì Hạ không xác định được là chuyện gì, nhưng Lạc Dịch Bắc dùng giọng điệu như vậy, không cần nghĩ Phương Trì Hạ cũng biết chuyện Lạc Dịch Bắc đang ám chỉ không tốt lành gì.
Hai người tốt xấu đã sống cùng nhau lâu như vậy, Phương Trì Hạ vẫn hơi hiểu Lạc Dịch Bắc một chút.
Thật sự là không biết xấu hổ!