Hai người vừa đến công ty anh liền đưa ra mấy bản vẽ, ép buộc Phương Trì Hạ ngồi thiết kế cả ngày.
Thật ra Phương Trì Hạ cũng không nghĩ tác phẩm của mình lại được chọn, cô không muốn đi theo con đường thiết kế, nhưng Lạc Dịch Bắc lại rất kiên trì nên cô cũng không cự tuyệt.
Cô luôn rất thông minh, linh cảm cũng rất nhiều, cuối cùng thiết kế ra một chiếc nhẫn, ba hàng kim cương thật nhỏ bao quanh hai hình trái tim chạm rỗng đan vào nhau.
“Lạc Dịch Bắc, chiếc nhẫn này đặt tên "Tiếng của trái tim được" không?” Giơ bản thiết kế trong tay lên, ánh mắt của cô nhìn về phía Lạc Dịch Bắc.
Cái tên "Tiếng của trái tim" rất thích hợp với chiếc nhẫn này, hai trái tim như đang hôn môi, lại như đang ôm ấp, vừa vặn phù hợp.
Phương Trì Hạ tự nhận sáng ý của mình khá tốt, ai ngờ ý kiến vừa mới đưa ra lại bị Lạc Dịch Bắc trực tiếp chặt chém: “Em có biết mình rất lừa tình không?”
Anh nói mà mặt không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn cô còn có chút khinh thường.
“Em cảm thấy khá tốt, đây là thiết kế của em, đặt tên như thế nào là quyền của em.” Phương Trì Hạ không để ý đến anh, tự mình cảm giác tốt đẹp mà cầm lên tiếp tục quan sát.
Lạc Dịch Bắc hết nói nổi nhưng cũng không phản đối.
Trừ bỏ quá mức lừa tình thì tên này cũng rất sát với ý nghĩa của thiết kế.
Một bộ sưu tập mới muốn được đưa ra thị trường thì sau khi thiết kế xong còn cần phải chế tác cùng với quảng cáo.
Lần này Dung Hi ra mắt mấy bộ trang sức, chọn lựa mấy người mẫu liền một lúc, người phát ngôn lần trước cũng được chọn một lần nữa.
Lúc quay quảng cáo anh cũng có đến hiện trường giám sát.
Quảng cáo mà anh giám sát vừa vặn là mẫu thiết kế của Phương Trì Hạ, người mẫu là một cô gái mang dòng máu lai cực kì xinh đẹp, hình dáng khuôn mặt sắc nét, khí chất mạnh mẽ, mỗi một tư thế đều rất tốt.
Chỉ là, cô gái kia không biết có phải quá nóng nảy hay không, lúc quay quảng cáo thường xuyên nhìn anh bằng ánh mắt ái muội không nói, lúc nghỉ ngơi còn to gan hơn, trực tiếp đẩy Phương Trì Hạ đang đứng bên
cạnh ra: “Nơi này cứ để tôi thì tốt hơn.”
Sau khi cô ta tiếp nhận chiếc quạt điện nhỏ từ tay cô thì liền đứng bên cạnh Lạc Dịch Bắc.
Cô ta có thân hình cao ráo, Phương Trì Hạ bị cô ta đẩy liền lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã ngồi trên cỏ.
Cô ta cũng không thèm nhìn cô mà cầm quạt ân cần để quạt cho Lạc Dịch Bắc: “Lạc thiếu, em là Anna, mới vào ngành giải trí thôi, về sau còn phải nhờ ngài đề bạt thêm.”
Lúc cô ta nói chuyện với anh liền dựa vào rất gần, thân thể hơi cúi một chút, lộ ra phong cảnh nơi ngực, thiếu chút nữa dán lên người Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc rất phản cảm với hành động chủ động ôm ấp yêu thương này, cau mày, không trực tiếp đẩy cô ta ra, chỉ lạnh lùng nặng nề gọi Phương Trì Hạ, “Phương tiểu thư!”
Hôm qua vì Phương Trì Hạ thờ ơ với tình huống này mà thiếu chút nữa cãi nhau với Lạc Dịch Bắc, hôm nay cô cơ trí hơn không ít.
Lạc Dịch Bắc vừa gọi một tiếng cô liền hiểu rõ ý của anh, rất tự giác mà ngoan ngoãn đi qua.
“Thật ngại quá, vị tiểu thư này, nơi này giao cho tôi thì tốt hơn.” Từ trong tay Anna nhận lại chiếc quạt nhỏ của mình, dường như không có việc gì chen lấn vào bên cạnh cô ta, Phương Trì Hạ lại trở về đứng bên cạnh Lạc Dịch Bắc.
Nhìn chằm chằm quần áo của anh mới bị Anna đụng chạm, cô cau mày sau đó làm một động tác khiến người ta nghẹn họng trân trối.
Đầu ngón tay phủi phủi đầu vai của anh, cảm giác giống như quần áo của anh mới chạm phải vi khuẩn, sau đó cô liền vuốt phẳng nếp nhăn trên vai áo.