Lạc Dịch Bắc đứng trên bậc thang nhìn theo cô đi xuống lầu, nghĩ rồi đi xuống cùng, cổ tay thình lình bị Sa Chức Tĩnh kéo lại.
“Có việc gì ạ?” Ánh mắt nhìn lên người bà, giọng điệu bình tĩnh vạn năm cũng không thay đổi.
“Con có phải có chuyện gì muốn nói với mọi người không?” Sa Chức Tĩnh cũng không làm rõ, chỉ nói bóng nói gió.
“Mẹ đang nói việc gì?” Lạc Dịch Bắc rất rõ bà muốn nói chuyện gì nhưng không có trả lời vấn đề, thậm chí điềm nhiên như không đem vấn đề lại cho bà. “Đúng rồi, có phải Bảo Bảo trở về rồi?”
“Con cái tên này!” Sa Chức Tĩnh tức giận liếc anh một cái rồi đi lên lầu.
Lạc Dịch Bắc khóe môi khẽ cười, như không có việc gì, tiếp tục đi xuống lầu.
Tiểu Tả vẫn đang ở trên salon giả bộ bệnh, nó cũng thật cực khổ, vì để giữ Phương Trì Hạ ở lại vẫn luôn một mực diễn trò khiến cho mình miệng đắng lưỡi khô.
Phương Trì Hạ cũng không nói gì với nó chỉ vài bước đi qua, ngồi ở bên cạnh.
Cô cũng không vạch trân nó, chỉ điềm nhiên như không có việc gì nói “Chị đến đây cũng lâu rồi, phải trở vè rồi, em hãy nghĩ ngơi thật tốt, có chuyện gì, lúc nào cũng có thê gọi điện cho chị.”
Cô không có ý ở lại nơi này thật lâu, nói rõ với nó, liền quay người đi.
“Chị, chị,….” Tiểu Tả nhìn cô, tức giận nhìn về phía cô nói “Chị” nửa ngày mới nói thêm được một cô “Chị là cái đồ ngốc!”
Tiểu Tả hoài nghi quan hệ của cô và LẠc Dịch Bắc, không biết quan hệ của hai người đã phát triển đến mức nào.
Nó nghĩ, Lạc Dịch Bắc đã lên tiếng để cô ở lại, có thể vào ở Lạc gia, đối với bao nhiêu cô gái khác là điều xa vời.
Nếu như cô nắm lấy cơ hội này, tạo mối quan hệ với mọi người ở Lạc gia, không nghi ngờ
sau này cô sẽ có người Lạc gia hỗ trợ.
Cơ hội tốt như vậy còn không biết quý trọng!
Thực ngốc!
Uổng công hắn diễn trò cực khổ nửa ngày.
Phương Trì Hạ không biết nói gì về tư tưởng của nó, đứng lên, đi về phía Lạc Ân Kỳ.
“Gia gia, cháu đi về trước!” Lễ phép chào ông, Phương Trì Hạ quay người đi ra ngoài.
Lạc Dịch Bắc đứng ở cầu thang, sắc mặt cương cứng.
Cứ như vậy mà đi?
Chào gia gia xong cũng không nói gì với anh một tiếng?
Lúc Phương Trì Hạ đi ra, ông muốn phải người đưa về nhưng bị cô cự tuyệt.
Bắt một chiếc taxi, còn chưa nói địa chỉ điện thoại bỗng vang lên.
“Về nước rồi?”
“Ừ, hôm nay vừa về.”
Đồng đại tiểu thư hình như tâm trạng rất tốt, giọng nói không che giấu được sự vui vẻ “Đến đây, mau đến đây, tớ ở Hoàng thành chờ cậu!”
Đồng Nhan hình như rất hưng phấn, không ngừng nói, mà ở đó hình như còn rất náo nhiệt.
“Được, Phương Tri Hạ nghĩ vừa mới về nước, cũng nên tụ họp với bạn bè, vui vẻ đồng ý.
“Bài tài, làm phiền bác đến Hoàng thành.” Nghiêng đầu nói với tài xế.
Đến câu lạc bộ, còn chưa thẩy rõ tình huống, bên tai bỗng nhiên vang lên “Phốc” một giọng nói, Phương Trì Hạ chỉ thấy một mảnh rực rõ đập vào mặt, lui về sau hai bước, muốn tránh đi bước chân lại lảo đảo một chút.
Đang không biết làm sao để ổn định mình lại có một cánh tay đưa ra, nhanh nhẹn ôm eo cô