“Thực ồn ào!” Đứng lên, vài bước đi qua, anh nắm tay Phương Trì HẠ đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Phương Trì Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nhưng cũng không kháng cự.
“Về nhà.” Lạc Dịch Bắc ném cho cô hai chữ, đưa cô đi ra cũng không quay đầu lại.
Phương Trì Hạ đi sau lưng anh,kinh ngạc nhìn anh, chớp mắt một chút, không hiểu sao lại thấy chút ấm áp.
Đêm hoàng thành rất yên tĩnh, đường thật dài, ánh đèn lẳng lặng rơi, trên đường cũng có không mấy chiếc xe.
Lamborghini màu trắng chậm rãi chạy trên đường, mui trần mở ra, gió thổi tới khiến cho người ta thấy vui vẻ thoải mái.
Phương Trì Hạ vừa rồi uống vài chén rượu với Đồng Nhan, đầu hơi say, mặt hồng hồng giống như màu sắc của hoa anh đào.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi và váy áo sơ mi gài đến cỗ, say rượu hơi nóng.
“Tại sao anh cũng đến?” Đầu cong vẹo gối lên ghế, cô tùy ý cởi vài cúc áo, nghiêng đầu nói chuyện với anh.
ÂM thanh của cô lúc này rất mềm mại, như ngâm qua nước, nge xong khiến cho người ta xương cốt như nhũn ra.
“Trùng hợp.” Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng nói một câu, ánh mắt nhìn qua cô.
Phương Trì Hạ tùy ý nghiêng người dựa vào thành ghế, từ góc độ của Lạc Dịch Bắc vừa vặn thấy được phần ngực do áo mở ra.
Nhìn thế này khiến cho tay Lạc Dịch Bắc cứng lại.
“Cài áo lại, anh đang lái xe.” KHó khăn đem ánh mắt dời đi, anh đứng đắn nhắc nhở.
Phương Trì Hạ không để ý đến hắn, ngẩng đầu nhìn về phía anh, bỗng nhiên hát “Lớn lên, em muốn làm cô dâu của anh…”
Cô hát tiếng anh nhưng Lạc Dịch Bắc đã nge cô hát nhiều lần, không cần cô hát cũng đoán được nửa câu sau là gì.
Lạc Dịch Bắc thật không thích nge cô hát bài này, Phương Trì Hạ
vừa mở miệng, anh đã lạnh giọng quát “Ồn ào!”
Phương Trì Hạ cũng không nhìn anh một cái, tiêp tục hát “Lớn lên em muốn làm cô dâu của anh, La la la la la…”
La la la la la còn lặp lại rất nhiều lần.
MẶt Lạc Dịch Bắc vặn vẹo, đem xe tấp vào lề đường, đưa tay muốn che miệng cô, tay vừa đưa tới, Phương Trì Hạ còn hành động nhanh hơn chặn tay anh lại.
Một động tác khiến cho Lạc Dịch Bắc giật mình, ánh mắt nhìn mặt cô.
A, say khướt còn phản ứng nhanh như vậy.
LẠc Dịch Bắc cũng không rút tay ra, tùy ý để tay cô nắm tay anh, ôm cô đến đầu gối anh, cúi người ung dung nói chuyện với cô “Lớn lên muốn làm cô dâu của ai?”
Lần đầu tiên hắn nghe cô hát là đêm tân hôn của hai người, lúc ấy cô cho rằng cô hát cho anh.
Về sau anh cũng cho là như vậy.
Nhưng ở chung một thời gian, anh lại thấy chuyện này không phải như vậy.
Phương Trì Hạ uống rượu say thì cũng không phải quá say, nhưng uống mấy chén rượu, lí trí hẳn không thanh tỉnh.
Lạc Dịch Bắc nghĩ là thừa dịp cơ hội này có thể hỏi cô cho rõ.
Cũng không biết Phương Trì Hạ có phải hay không cố ý, trực tiếp tránh câu hỏi của anh.
“không phải trở về Lạc gia sao?” NGẩng đầu nhìn anh, mắt của cô hiện ra tia cười.