Lạc Dịch Bắc mở cửa phòng, nhìn thấy cô, mày đột nhiên nhiu lại, tầm mắt liếc nhìn về phía Phương Trì Hạ, Phương Trì Hạ giống như không thấy, như cũ tiếp tục làm việc.
“Vào đi.” Lạc Dịch Bắc nhướn mày, để Tô Nhiễm đi vào sau đó đóng mạnh cửa phòng khiến cho ván cửa rung rung, những người ở ngoài văn phòng đều run lẩy bẩy.
Phương Trì Hạ ngẩng đàu lên nhìn, tính tình ghê gớm thật.
Cũng không để ý nhiều, co tiếp tục làm việc.
Trong văn phòng.
“Sao đột nhiên lại đến?” Lạc Dịch Bắc lát nữa còn có việc nên vừa hỏi cô vừa thu xếp đồ đạc.
“Em vừa vặn đi gần đây nên thuận tiện đến xem anh, đồng thời hỏi thăm ông và chú luôn” To Nhiễm giải thích môt câu, bước chân thong thả đi đến bên cạnh hắn “Anh bề bôn nhiều việc có cần em giúp đỡ không?”
“Không cần, em cứ ngồi là được rồi, để tí nữa anh gọi trợ lí dẫn em đến phòng làm việc của cha anh.” Lạc Dịch Bắc nói một câu, xoay người mở ngăn kéo bàn làm việc ra, tay lật tới lật lui hình như đang tìm tài liệu.
Tô Nhiễm nhìn một lát, lúc quay người bỗng nhiên nhìn thấy một cái hộp nhỏ.
Đó là một chiếc hộp vô cùng xinh đẹp, nhìn chiếc hộp ở trong hẳn là nhẫn.
Cái hộp rất tao nhã, màu sắc cao quý, chất liệu vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Tô Nhiễm kinh ngac nhìn cái hộp kia, mi tâm nhăn lại.
Là nhẫn..
Đưa cho ai?
LẠc Dịch Bắc vẫn đang cúi đầu đọc tài liệu, đọc tài liệu vừa tìm được, ngăn kéo còn chưa đống lại, ngoài cửa truyền đến thanh âm Phượng Trì Hạ “Hội nghị sắp bắt đầu, Lạc tiên sinh, ngài mau đi qua!”
Nghe thấy xưng hô, tâm tình Lạc Dịch
Bắc vốn đang bực bội càng thêm phiền.
Cô này không làm chuyện gì cho vui được sao?
Phương Trì Hạ cũng không di vào, chỉ nói một câu sau đó đem bản ghi chép đến phòng họp trước.
Cô gọi Lạc Dịch Bắc là Lạc tiên sinh kì thật cũng không có ý tứ bực bội, chỉ là ở công ty phải chừng mực a.
Hai người ẩn hôn, ở công ty cô chỉ là một trợ lí nhỏ, cũng không thể như ở nhà gọi thẳng tên anh.
“Em ngồi đây một lát, họp xong anh sẽ qua.”
Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn Tô Nhiễm, cầm tài liệu đi qua.
Anh rời đi lâu như vậy, sáng nay có rất nhiều chuyện phải xử lí, anh đi rất nhanh, ngăn kéo cũng không khóa lại.
Tô Nhiễm đứng ở gần cửa sổ, nhìn theo hướng anh rời đi, sau khi anh biến mất, ánh măt nhìn bàn làm việc của anh.
Từng bước đi qua, ánh mắt lẳng lặng nhìn hộp nhẫn, bàn tay lấy hộp nhẫn ra.
Mở cái hộp ra một ánh sáng óng ánh bắn ra, rất chói mắt.
Là một đoi nhẫn rất xinh đẹp, chính giữa khảm một hình tròn sáng ngời làm bằng kim cương, không lớn nhưng lại rất tinh xảo, thiết kế đơn giản nhưng cách điệu.
Nhìn thấy đôi nhẫn này, Tô Nhiễm liền nhận ra.