Lạc Dịch Bắc đứng ở giữa phòng khách, nhìn cô đang ngủ xiêu vẹo ở trên ghế sô pha, từng bước đi về phía cô.
Hình như cô ngủ rất sâu, hai tay vòng trong lòng, ôm hai chân rúc vào một góc, không biết mơ cái gì mà đôi mi thanh tú còn hơi nhăn.
Cố vốn cực kì mảnh mai, cuộn tròn thành như vậy, bộ dáng kia đặc biệt như nhược yếu đuối, cùng người cãi lại anh ban ngày như là hai người.
Lạc Dịch Bắc ánh mắt nhìn trên người cô, xoay người muốn ôm cô lên lầu, khóe mặt chợt nhìn qua hai chân trần của cô.
Chân của Phương Trì Hạ vốn rất tinh xảo, khéo léo, trắng nõn như chạm ngọc.
Thế nhưng hiện tại, có rất nhiều vết thương lơn nhỏ, từ gót chân đến đầu ngón chân, khiến cho hai chân trắng nõn rất dữ tợn.
Vết thương này là do buổi tối Phương Trì Hạ đi bộ một đoạn đường giày, tính cách cô vốn không yếu đuối, sau khi trở về lại không quan tâm đến những tổn thương nhỏ này.
Lạc Dịch Bắc nhìn chăm chằm chân cô, mày nhăn lại.
Anh mới rời đi không lâu mà cô lại biến mình thành cái dạng này rồi?
Anh nhìn cô thành dạng này thì khinh bỉ, nhưng vẫn xoay người tìm hòm thuốc ở bên cạnh, ngồi xổm xuống một bên, lau vết thương cho cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhưng thuốc mở bổi trên da lành lạnh khiến Phương Trì Hạ bỗng nhiên tỉnh lại.
Mở hai mắt ra nhìn thấy anh, cô sững sờ, lại chuyển tầm mắt nhìn xuống chân.
Hai chân cô đang gác lên đầu gối Lạc Dịch BẮc, anh ngồi xổm xuống, thoa thuốc cho cô.
Cô không ngờ nửa đêm tỉnh lại đột nhiên lại thấy anh, càng không ngờ tới anh làm như vậy, nhìn động tác của anh, ánh mắt có chút mê mang.
KHông phải đang ở với tình nhân sao.
Muốn rút chân về, lại bị Lạc Dịch Bắc giữ lại không buông, “Đừng động!”
“Em tự mình làm được.” Phương Trì Hạ có chút xấu hổ, lần nữa rút chân trong tay anh
về.
LẠc Dịch Bắc nhăn mày lại, mặt không biểu tình nhìn cô một cái “Đêm hôm khuya khoắt, rất có tinh thần sao?”
Lời này của anh là đang cảnh cáo, nhưng Phương Trì Hạ cũng không để ý, đưa tay ra đẩy đẩy “Rất xấu, đừng nhìn!”
Tuy cô không để ý đến chân mình bị thương, nhưng nó thê thảm cỡ nào cô rất rõ ràng.
LẠc Dịch Bắc không ngĩ tơi cô nói như vậy, hình như sững sờ một chút.
Ánh mắt nặng nề liếc qua cô, anh sắc bén nói một câu “Xấu hơn cũng không phải chưa thấy.”
Phương Trì Hạ giật mình, bị anh nói sửng sốt.
Thấy lúc nào?
Lạc Dịch Bắc ý nói là tư thế ngủ của cô, nhưng cũng không giải thích rõ ràng, xử lí vết thương cho cô, muốn ôm lấy cô tiếp tục đi lên lầu, Phương Trì Hạ lại mãnh liệt đẩy anh ra “Em có thể tự mình đi lên được!”
Động tác của cô rất dùng sức nhưng cảm giác kia giống như đang cố ý kéo khoảng cách với anh.
Cô như vậy khiến cho Lạc Dịch Bắc nhăn mày sâu hơn
Hôm nay tâm trạng của anh rất không tốt, khi trở về thật vất vả mới bình thường một chút, nhưng động tác hiện tại của Phương Trì Hạ không thể ngi ngờ là đang châm ngòi thổi gió, khiến sắc mặt anh đen trong chớp mắt.
Phương Trì Hạ nhìn qua anh, đi lên lầu.
Lạc Dịch BẮc nhìn cô di chuyển, ánh mắt nặng nề.