tiện nghi cho ông xã của cô núp ở chỗ nào cùng rất chói mắt, tùy tiện đứng chỗ nào, đều sáng giống như vật sáng thiên nhiên, hấp dẫn được thật nhiều ánh mắt xung quanh không tự chủ nhìn qua.
Không muốn hai người quá mức làm người khác chú ý, Phương Trì Hạ vài bước đi qua, mở cửa xe lên xe: "Chào”.
Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mắt dừng trên rương hành lý của cô một chút, đi theo cô lên xe.
"Đợi tí nữa tôi muốn đến cửa hàng phía trước một chút, muốn mua vài món đồ, nếu như anh tiện đường, vậy đưa tôi đến đó một chút đi! Nếu như không tiện đường, đến phía trước thả tôi xuống, tôi tự mình đi cũng được". Phương Trì Hạ thu xếp rương hành lý nhỏ của mình, còn nói.
Từ đầu tới cuối Lạc Dịch Bắc một bộ lạnh đến thở không ra hơi, phối hợp lái xe của mình đi.
Chỉ là, thời điểm đi qua một cửa hàng cỡ lớn trong nội thành, anh dừng lại.
Anh như vậy, làm cho Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn.
Vốn hai người chính là ẩn hôn, anh đến đón cô là chuyện mà cô không hề nghĩ tới, bây giờ còn phối hợp ra ngoài đi dạo với cô, cô càng không nghĩ tới.
Điểm ấn tượng của Phương Trì Hạ đối với anhthoáng đề cao vài phần.
Nào biết không tiếp tục hai giây, lại bị câu tiếp theo của anh đánh rơi tại chỗ: "Như thế nào? Cần tôi hỗ trợ xuống xe?".
Anh mang nồng đậm châm chọc, đi vài bước đến bên người cô, giống như là muốn ôm cô ra trước mặt nhiều người như vậy.
Phương Trì Hạ cả kinh, nhanh chóng từ trong xe chui ra: "Tôi tự mình ra là được rồi”.
Lướt qua anh, cô trực tiếp đi vào trong siêu thị.
Phía trên là bách hóa, phía dưới là siêu thị với hình thức cỡ lớn.
Phương Trì Hạ quen thuộc đi vào, đẩy một cái xe đẩy thật lớn, quan sát bên này, dòm ngó bên kia, chọn một đống lớn đồ vật mà Lạc Dịch Bắc xem không hiểu, lấp đầy cả chiếc xe.
Trong lòng Phương Trì Hạ nghĩ rằng, Lạc Dịch Bắc kéo toàn là đồ của cô, mặc kệ nó!
Dù sao cũng là tiền của anh.
Lạc Dịch Bắc chậm rãi đi sau lưng cô, từ đầu tới cuối nhìn cô nhón chân lên lấy rồi nhét vào xe, mặt không biểu tình
Kỳ thật Phương Trì Hạ cũng không lùn, 168cm, nhưng khay chứa đồ có chút cao, nhón chân lên cũng lấy không được.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô nhảy nhảy ở trước mặt anh giống như con khỉ, nhảy hồi lâu cũng không chạm được đồ.
Cô giống như cũng không nhụt chí, xoắn cao tay áo muốn tiếp tục, Lạc Dịch Bắc bước vài bước tới, tay dài chân dài, dễ lấy đồ vật phía trên xuống.
"Cám ơn". Phương Trì Hạ xấu hổ sờ sờ mũi, lại đẩy xe đẩy chuyển đến chỗ khác.
Hai người mua đồ hơi nhiều, cũng không biết cô mua làm gì, thậm chí ngay cả sơn cũng mua.
Thời điểm tính tiền, cái túi lớn lấp những cái túi nhỏ.
Phương Trì Hạ vốn người rất nhỏ nhắn xinh xắn, xách có chút cố hết sức, trái lại người đàn ông phía trước chân dài nhưng hai tay trống trơn, lúc hai người đi cùng một chỗ, nghiễm nhiên giống như bản tình yêu nữ bộc hiện thực.
Ngay cả rất nhiều người đi ngang qua cũng không nhịn được, chỉ vào Lạc Dịch Bắc bắt đầu trò chuyện: "Hiện tại người trẻ tuổi, đều là như vậy!".
"Nhìn cô gái người ta xách nhiều vất vả, cũng không giúp đỡ chút”.
"Đúng vậy, trông quần áo cũng rất chỉnh tề!".
Mắt đen của Lạc Dịch Bắc trầm xuống, nghiêng đầu, một ánh mắt lãnh lệ quét qua đám người.
Ánh mắt anh luôn luôn rất sắc bén, thấy mấy người lên tiếng sững sờ, tất cả đều ngoan ngoãn câm miệng